Nàng cũng biết, đây đã là kết quả tốt nhất, nhưng biến số dù sao cũng là biến số, có thể vượt qua kết cục chết hay không, vẫn chưa thể biết được.
Thường Tố Trinh hoang mang lo sợ vội vàng hấp tấp xé mở không gian, đi vào bên trong một mật thất.
Trong mật thất thờ phụng một bức Phật tượng, Thường Tố Trinh ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn trước mặt tượng Phật, chắp tay trước ngực, thầm niệm kinh Phật.
Tu sĩ chỉ bái thiên địa, không thờ Tiên Phật, yêu tộc càng khịt mũi coi thường thiên địa hơn cả.
Mà bây giờ những việc Thường Tố Trinh có thể làm cũng chẳng qua là tụng niệm kinh Phất hết lần này tới lần khác, cầu Tiên Phật đã từng tồn tại có thể chừa cho Hiểu Nguyệt của nàng một con đường sống!
…
“Ngươi dám!”
Một tiếng hét lớn vang lên, thanh khí treo ngược từ trên trời giáng xuống.
Vô số thanh quang kiếm khí nháy mắt ập đến, phóng theo hướng Nhân Hoàng khí vận và hạo nhiên chính khí.
Ba cỗ lực lượng đột ngột va chạm, tiếng nổ kinh trời nháy mắt vang lên.
Trong nhân gian, tu vi của tu sĩ chỉ có thể bị đè thấp cảnh giới đến vô hạn.
Nhưng thanh quang kiếm khí bá đạo này tựa như không nói đạo lý, từ phía trên lao tới.
Lăng Phong ở phía xa, sắc mặt nghiêm túc nhìn thanh quang kiếm khí lao từ trên xuống, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc, vì sao tu sĩ ở trong nhân gian lại có thể tạo ra kiếm khí cường hãn như vậy?
Nhân Hoàng khí vận cùng hạo nhiên chính khí đã là lực lượng mạnh nhất trong nhân gian, tu sĩ hành tẩu ở nhân gian cũng không có cách chống lại hai loại lực lượng này.
Nhưng hôm nay lại có tu sĩ có thể ở trong nhân gian đánh ra kiếm khí lớn như vậy, lại không bị quy tắc nhân gian hạn chế, có thể điều động nhiều nguyên khí đất trời và lực lượng pháp tắc đến thế,
Vậy đối phương chỉ có một khả năng!
“Người này vốn đến từ nhân gian, cũng là người kế nhiệm nhân gian này!”
Lăng Phong nheo mắt lại nhìn bên trong chiến trường, đạo thân ảnh màu đen kia nhìn cực kỳ quen mắt.
Tiểu Sơn phong Nhị đệ tử, Lãnh Thanh Tùng!
Dưới sự va chạm của ba cỗ lực lượng, làn sóng khí hủy núi diệt rừng, tưởng chừng Bạch Xà gần trong gang tấc phải đứng mũi chịu sào, vậy mà Thanh Bình Kiếm đã ngan giữa Bạch Xà, chặn lại những cơn sóng khí ngập trời.
Lãnh Thanh Tùng một thân trang phục màu đen, sắc mặt lạnh lùng nhìn hai con rồng khổng lồ một vàng một trắng ở trước mặt.
Một chiêu vừa rồi đã gần như hao hết tất cả chân nguyên lực lượng pháp tắc của hắn, Thanh Liên trong mắt hắn đã hư ảo gần như không nhìn thấy.
May mà đã đánh đến!
Lãnh Thanh Tùng khẽ liếc nhìn Bạch Xà trọng thương bất tỉnh ở phía sau, một cơn tức giận chưa từng có tích tụ trong ngực hắn, không xả ra sẽ không thoải mái.
Thanh Bình Kiếm nhu thuận bay đến bên cạnh Lãnh Thanh Tùng, lơ lửng giữa không trung.
Nhưng Lãnh Thanh Tùng không đưa tay ra để cầm thanh phi kiếm bên cạnh, mà hắn nhìn về phía hai người dẫn phát Nhân Hoàng chi khí và hạo nhiên chi khí.
Vương Tiểu Minh trước đây, còn có đứa con thất lạc của huynh trưởng - Tạ Tân Tri!
Bọn họ không có lý do gì để đối phó với Thường Hiểu Nguyệt, sau lưng chắc chắn còn có những người khác!
Lãnh Thanh Tùng ánh mắt đảo qua hai người bọn họ, chỉ liếc mắt một cái đã khiến Vương Mãng vốn là phàm nhân cùng với Tạ Tân Tri vừa mới nhập môn tu hành lập tức toát mồ hôi lạnh.
Thanh Bình Kiếm bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng leng keng thanh thúy, sau đó cả kiếm và người đều hiểu rõ.
Lãnh Thanh Tùng đột nhiên nhìn về phía một chỗ trên núi cao.
Vượt qua vô số rừng cây núi đá, dừng lại trên lầu các của một tiểu viện.
Ở nơi đó, Lăng Phong một thân áo đỏ cũng đang nhìn hắn!.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo