Trong kinh đô, Vương Tiểu Minh - kẻ vốn là cô nhi của thành Phong Diệphiện tại là Hoàng đế Đại Chu - Vương Mãng, giương cao ngọc tỷ, trong đôi mắt tràn đầy kiên định.
Thiếu chủ đã đồng ý với hắn, chỉ cần hắn hoàn thành chuyện này, Đại Chu sau này chính là của Vương Mãng hắn!
Hoàng vị bao người mơ ước, là quyền thế mà hắn cũng không dám nghĩ đến, giờ khắc này lại có được dễ như trở bàn tay!
Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương.
Tám chữ này có ý nghĩa thế nào với một thanh niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, không cần nói cũng biết!
Quyền lực thật sự có thể thay đổi một con người.
Trước khi cầm lấy ngọc tỷ, hắn vẫn là Vương Tiểu Minh khúm núm ngoan ngoãn tự gọi mình là tiểu nhân.
Vậy mà khoảnh khắc hắn cầm lấy ngọc tỷ, hắn đã trở thành tên giả mù sa mưa cảm thán, thứ này có thể khiến trẫm biết nên trở thành Vương Mãng thế nào mới tốt.
Sau khi đạt được quyền lực, thưởng thức khoái cảm đứng trên đầu tất cả mọi người, hắn hoàn toàn không có cách dứt bỏ quyền lực trong tay.
Vương Mãng không hề nghĩ đến, Thiếu chủ Tạ Tân Trì đáp ứng buông bỏ hoàng vị lại muốn đi làm tiên nhân.
Chỉ cần hắn hoàn thành chuyện này, từ đây thiên hạ chính là thiên hạ của Vương gia ta!
Vương Mãng tay nâng ngọc tỉ, trong mắt tràn đầy lòng tham với quyền lực.
Đột nhiên một góc áo thanh sam hiện lên ở trong đầu hắn, Vương Mãng nhớ đến tên bạo quân khiến cho tất cả cô nhi phải khiếp sợ, trong đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi nhưng lại nhanh chóng bị thay thế bằng lòng tham.
Tạ Tân Tri ngồi ngay ngắn một chỗ trên vách núi, bàn gỗ trước mặt hắn phủ giấy trắng, khi Lăng Phong ra lệnh thì ra tay.
Tạ Tân Tri đã tu luyện sức mạnh và tinh thần đến đỉnh cao, bỗng nhiên mở mắt ra, đưa tay nâng bút vẩy mực viết xuống hai chữ:
“Thiên hạ!”
Bút pháp cứng cáp, chữ vuông vức ngay ngắn theo quy tắc!
Hạo nhiên chính khí bàng bạc trong nháy mắt xuyên thấu ra khỏi cơ thể, hóa thành một cây bút lông bay ra, trong nháy mắt hóa thành một con Phi Long bốn móng màu trắng ngà lắc lư bay đi.
Nhìn Phi Long chập chờn bay đi, Tạ Tân Tri thần sắc phức tạp.
Mình vứt bỏ hoàng vị, chính là bởi vì hạo nhiên chính khí không cách nào tương hợp với hoàng khí.
Lên hoàng vị thì phải bỏ đi hạo nhiên chính khí.
Giữ lại hạo nhiên chính khí thì không có duyên với hoàng vị.
Sau khi so sánh hai thứ, Tạ Tân Tri dứt khoát lựa chọn hạo nhiên chính khí!
Giữ lại Nhân Hoàng khí vận, hắn chỉ có thể ở lại thế giới này, tầm mắt đã không còn bị giới hạn ở nơi này!
Hạo nhiên chính khí hóa bút thành rồng, Nhân Hoàng khí vận hóa rồng thành kiếm, lao thẳng đến nơi Bạch Xà rơi xuống giữa núi rừng.
Ở Vạn Yêu quốc, Thường Tố Trinh bỗng nhiên che ngực, như thể trái tim nàng bỗng nhiên đột ngột ngừng một nhịp.
Thân là đại yêu tu Độ Kiếp cửu trọng cảnh, đã rất nhiều năm nàng không trải qua cảm giác đau đớn này.
Lúc nàng ngẩng đầu lên lần nữa, hai dòng lệ trong veo từ khóe mắt bất giác chảy ra.
Thường Tố Trinh hiểu rõ, chỉ sợ lúc này Thường Hiểu Nguyệt đang bị đe dọa đến tính mạng.
Mặc dù Thường Hiểu Nguyệt chỉ phân thân mà Hồ Vân tách ra để tránh sinh tử đại kiếp trong tương lai.
Nhưng không biết vì sao, chỉ là vật chứa sinh ra để gánh chịu ma tộc vậy mà lại có được ý thức riêng.
Nàng đã luôn xem nó như con gái mà nuôi dưỡng, tàn khốc hơn là, Thường Hiểu Nguyệt cùng xuất thân với nàng, vì thế đã thức tỉnh tên thật giống như nàng.
Hai yêu tộc có cùng tên thật giống nhau, nhất định không chết không được,ngay cả Độ Kiếp cửu trọng như nàng cũng không khống chế được mà muốn giết chết nàng ta!
Đừng nói chi Thường Hiểu Nguyệt chỉ mới đến Hợp Thể cảnh.
Từ sau khi Thường Hiểu Nguyệt thức tỉnh tên thật, nàng hoàn toàn không khống chế nổi ý nghĩ muốn giết của nàng.
Mà dù gì thân là vật chưa phong ấn ma tộc, tương lai sớm muộn cũng chết.
Hồ Vân từng đã đồng ý với nàng, hắn sẽ vì Thường Hiểu Nguyệt tính toán một con đường sống, nhưng điều kiện tiên quyết là nàng ta phải thật sự muốn chết.
Thường Tố Trinh đồng ý, nhưng đến lúc này, Thường Tố Trinh thậm chí còn muốn vọt thẳng về quá khứ, đem những người tổn thương Thường Hiểu Nguyệt giết sạch toàn bộ!
Nàng cũng hiểu rõ, thế cục này một khi mở ra, sẽ không cách nào lại ngăn cản, thậm chí là Độ Kiếp cửu trọng như nàng cũng không cách nào ngăn cản!
Hồ Vân đã từng nói, Thường Hiểu Nguyệt vốn chắc chắn phải chết, bây giờ trở thành biến số, đã là kết quả rất tốt rồi(đến từ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo