Vương triều Đại Hoành còn chưa bị kẻ thù bên ngoài đánh bại, đã thua bởi nội đấu.
 Đám người bọn họ vượt ngàn dặm xa xôi đến Vương triều Đại Lễ, chính là để cầu cứu, để tìm kiếm đồng minh.
 Vì thế bọn họ còn đặc biệt mang theo một số tín vật, mang theo một ít lợi thế.
 Ví dụ như, để có thể nhận được Vương triều Đại Lễ ủng hộ, Cơ An Lăng là Đế Cơ nhiếp chính đã tự mình đến đây, vốn xem mình là một món vật phẩm để tiến hành giao dịch, chỉ cần Vương triều Đại Lễ bằng lòng giúp đỡ, như vậy nàng sẽ hi sinh bản thân để tiến hành thông gia.
 Chính bởi vậy, Trương Toản vẫn luôn yêu nàng lại có hôn ước, lúc này mới lấy cơ thể suy yếu, vượt ngàn dặm xa xôi đuổi theo đến đây, cũng nghĩ hết tất cả mọi cách để ngăn cản Cơ An Lăng, làm cho nàng bỏ qua ý định hi sinh chính mình.
 Cho dù những người này trở thành tù nhân nhưng vẫn có một tín ngưỡng để bản thân chống đỡ, đó chính là thân phận của mọi người. Chỉ cần Hoàng đế Thương Quốc còn một ngày chưa giết chết bọn họ, thì đại biểu Hoàng đế Thương Quốc cho rằng bọn họ vẫn có chỗ dùng, một ngày kia có thể thoát khỏi sự giam cầm.
 Ban đầu, hôm nay đột nhiên nghe tin bị thẩm vấn, biết được sẽ được đưa vào Hoàng cung, tất cả mọi người đều cho rằng mình sắp hết khổ rồi.
 Nhưng bọn họ không ngờ được mình lại đón nhận một kết quả như vậy.
 - Thế nào? Các người đã nhìn thấy rõ ràng chưa? Bây giờ Vương triều Đại Hoành đang phát lệnh truy nã các ngươi, còn phái ra không ít thám tử tới bên này tìm hiểu. Ta tin tưởng không bao lâu nữa sẽ có thể điều tra ra được manh mối, hoặc là nói trẫm có nên dâng các ngươi ra, xem như một phần quà tặng tặng cho Thiên tử Vương triều Đại Hoành mới đăng cơ, để tạo một mối thiện duyên hay không?
 Cơ An Lăng rất tiều tụy, gương mặt tái nhợt vẫn không thể nào che giấu hoàn toàn được nét đẹp của nàng. Cái cổ tuyệt mỹ nâng lên, hàng lông mi thật dài run rẩy, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Dương Mộc.
 Bốp!
 Một tiếng động vang lên, chỉ thấy một Cẩm Y vệ vung roi đánh Cơ An Lăng, làm nàng ngã trên mặt đất, sau đó giẫm lên trên dây xích, khống chế nàng nằm rạp trên mặt đất.
 Cơ An Lăng buồn chán hừ một tiếng, ngã xuống đất không bò dậy nổi, cũng rất nhanh đã ý thức được tại sao mình lại nhận một roi này, bộ dạng phục tùng cúi đầu run rẩy.
 Dương Mộc biết sở dĩ Cẩm Y vệ đánh nàng là bởi vì nàng đã ngẩng đầu lên.
 Nhìn thẳng vào mặt Hoàng đế là tội lớn bất kính.
 Hắn không trách Cẩm Y vệ, dù sao đây cũng là trách nhiệm của bọn họ, là chuyện trong bổn phận. Bọn họ chỉ đang bảo vệ uy nghiêm của hoàng quyền mà thôi, vừa vặn cũng làm thỏa mãn hắn, cho Cơ An Lăng một bài học, để nàng ta nhìn thấy rõ ràng vị trí của mình.
 - Chúng ta làm tù nhân nhiều năm, bệ hạ cần gì phải gây khó dễ cho bọn ta?
 Lúc này, Quận Chúa Cơ Khanh Nguyệt vẫn quỳ ở bên cạnh không nói một lời chợt nói chuyện, giọng nói thê lương còn kèm theo sự dứt khoát:
 - Bốn năm trước, bệ hạ đã từ chối giao dịch. Trong lúc này, càng không có khả năng vì chút thiện duyên nực cười đó mà giao chúng ta ra.
 - Ồ?
 Dương Mộc cười, giễu cợt nói:
 - Ngươi đúng là một người hiểu biết, có thể nhìn thấu triệt mọi chuyện. Tuy nhiên, có một điểm ngươi nói sai rồi. Bốn năm trước trẫm từ chối hợp tác cùng các ngươi là vì các ngươi quá cao ngạo, công phu sư tử ngoạm, dùng một hứa hẹn vô nghĩa lại muốn đổi lấy kỹ thuật quan trọng nhất mà Thương Quốc ta dựa vào để sinh tồn phát triển, trẫm đương nhiên không muốn nói nhiều với các ngươi.
 Lời này vừa nói ra, Dương Mộc rõ ràng có thể cảm giác được, cơ thể Cơ An Lăng bị đè xuống đất run rẩy.
 Cũng không biết là nàng ta hối hận, hay trong lòng còn có hy vọng hợp tác.
 Cơ An Lăng còn như vậy, càng không cần phải nói tới những người khác, ai nấy đều chợt hiểu ra, đồng thời có cảm giác phức tạp.
 Bốn năm chịu hết khổ sở, tới hôm nay mới biết được là vì cái gì.
 Trước kia khi mọi người chịu hình phạt, chỉ có thể trút tức giận lên trên người Trương Toản, là do hắn hành động ngốc nghếch mới làm lộ ra tung tích của mọi người, mới dẫn đến mọi người phải sống trong địa ngục, hắn là kẻ cầm đầu gây họa.
 Bây giờ, khiếp sợ biết được nguyên nhân lớn nhất khiến mình trở thành tù nhân, mọi người lại không có cách nào bình tĩnh được.
 Cảm giác này lại giống như vén mây mù ra.
 - Bệ hạ... lời ấy là thật sao?
 - Đương nhiên là thật rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm cố tình muốn nói cho ngươi cười sao?
 Dương Mộc dừng lại một lát, nói:
 - Nhưng mấy điều này đều không liên quan tới các ngươi nữa, nếu đã trở thành tù nhân thì không cần suy nghĩ quá nhiều.
 - Vẫn mong bệ hạ khai ân, ngoại thần nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, hết sức báo đáp!
 Bỗng nhiên, Cơ An Lăng bị dây xích sắt đè xuống đất lớn tiếng la lên.
 Dương Mộc không hề nhíu mày, nhưng trong lòng thoáng ngạc nhiên.
 Bởi vì hắn vừa nói rất rõ ràng, cũng có thể nói là cắt đứt mọi con đường, người bình thường đứng trước uy hiếp như vậy, chắc chắn sẽ không nói thêm lời nào nữa. Nhưng Cơ An Lăng này lại không như vậy, trái lại chấp nhận nguy cơ có thể làm mình tức giận, nói ra cầu mong của mình.
 Đây không phải là can đảm, mà là trí tuệ.
 Hắn biết Cơ An Lăng đã nhìn thông suốt rồi.
 Làm một Hoàng đế, có thể nói thời gian đáng quý hơn ai hết. Hắn có thể bớt chút thời gian quý giá như vậy, tự mình tiếp kiến một đám tù nhân đã giam giữ lâu ngày thì chắc chắn không phải bắn tên không đích, không đơn giản chỉ là báo cho bọn họ biết Vương triều Đại Hoành phát sinh chính biến như vậy.
 Cơ An Lăng chính là nhìn trúng điểm này, biết uy nghiêm của Dương Mộc chỉ để nắm giữ quyền chủ động trong lúc đàm phán, vì vậy trong lòng căn bản không có bao nhiêu e ngại, đối mặt với cảnh cáo của Dương Mộc vẫn dám dứt khoát hô lên cầu mong của mình.
 Đây là một nữ nhân thông minh!
 Dương Mộc thầm nói với mình như vậy, đồng thời liếc mắt nhìn nàng ta nói:
 - Muốn trẫm thả các ngươi ra, cũng không phải là không thể được, nhưng cũng không phải chỉ đơn giản một vài câu như vậy.
 - Mời bệ hạ cứ nói, chỉ cần chúng ta có thể làm được, đều sẽ...
 - Đủ rồi, đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa.
 Dương Mộc khoát tay áo, nói:
 - Từ trước đến nay trẫm đều không tin vào những cam kết gì đó, hôm nay các ngươi là tù nhân, muốn giết muốn róc xương đều tùy vào một ý nghĩ của trẫm, cho dù các ngươi có hứa hẹn nhiều hơn nữa, ở trong mắt trẫm chẳng qua cũng chỉ là một chuyện nực cười mà thôi. Hơn nữa, cho dù trẫm có thả cho các ngươi chạy, các ngươi có sức tránh được sự truy sát của Vương triều Đại Hoành sao?
 - Vẫn mong bệ hạ chỉ điểm.
 Cơ An Lăng rũ mí xuống, mắt nhìn dưới mặt đất. Nàng biết tâm tư của mình đã bị nhìn thấu, hơn nữa đối phương cũng lợi dụng ưu thế của mình, trong một trận giao phong này cũng đã chiếm hết phần thắng.
 Tiếp theo, điều duy nhất mình có thể làm chính là một con rối, mặc cho người ta điều khiển, Hoàng đế Thương Quốc bảo nàng đi về phía đông, nàng không thể đi phía tây, cho dù có bảo nàng ăn phân và nước tiểu trên mặt đất, nàng cũng chỉ có thể vui vẻ chịu đựng mà ăn vào.
 Điều này không chỉ liên quan đến tính mạng và tự do của một mình nàng, số phận của hai mươi mấy người phía sau cũng nằm ở trong tay nàng.
 Về phần kế hoạch hùng vĩ bảo vệ đất nước trước đây, lúc này đã sớm bị nàng ta ném ra sau đầu.
 Dù thế nào đi nữa, tìm đường sống trước lại nói sau.
 Vương triều Đại Hoành rốt cuộc là sụp đổ hay trở lại hưng thịnh, lúc này đều không liên quan gì đến nàng, ngay cả mẫu hậu và đệ đệ Thiên tử không nâng đỡ nổi kia, nàng ta cũng tạm thời không thể để ý được nhiều như vậy.
 - Chỉ điểm thì có thể.
 Dương Mộc dừng lại một lát, nói:
 - Nhưng trước đó, lẽ nào ngươi không nên nói một chút về chuyện cũ của mình trước à? Ví dụ như địa vị của ngươi ở Vương triều Đại Hoành thế nào? Ngươi có giá trị lợi dụng gì, căn cứ vào suy đoán của ngươi, lúc này tình hình của Vương triều Đại Hoành ra sao... Những điều này đều có thể xem là một thử thách. Chỉ cần ngươi có thể làm cho trẫm thoả mãn, thả cho các ngươi tự do cũng không thành vấn đề, thậm chí còn có thể cho các ngươi chút giúp đỡ nữa.
  
 

 

 

 

Trang 224# 2

 

 

 

 

0.09863 sec| 2442.656 kb