Nhưng bây giờ đám người kia đã hoàn toàn thay đổi, khác hẳn với trước kia.
Trong bốn năm qua, những người này vẫn bị tạm giam ở một trang viên của Cẩm Y vệ.
Chỗ đó ban đầu khi mới xây dựng, Dương Mộc đã giải thích qua, nói dễ nghe là trang viên, trên thực tế chính là một nhà giam lớn, từ bên ngoài nhìn vào giống như là một cấm địa, nhưng nếu là người từng tiến vào trong lại biết được đây tuyệt đối là một nơi giống như địa ngục nhân gian, không chỉ có đủ loại hình cụ, ngay cả nơi giam giữ cũng không thấy được ánh mặt trời.
Chỉ cần là người trong quan trường, ai cũng biết một khi rơi vào trong tay của Cẩm Y vệ thì không chết cũng sẽ bị lột da, nếu bị nhốt lại chính là hình phạt không rời thân.
Cái gọi là hình phạt không rời thân chính là bất cứ lúc nào, chỗ nào cũng mang theo hình phạt, cũng giống như lúc ngủ bình thường cũng sẽ bị kẹp trong gông xiềng, sau đó bị treo ở trên ghế hoặc những nơi khác, buổi sáng toàn thân đau nhức, lâu ngày thì ngay cả nam tử cường tráng cũng không chịu nổi hình phạt như vậy.
Trang viên Cẩm Y vệ chính là một loại nhà tù của Cẩm Y vệ, thuộc về một nơi vô cùng bí mật.
Những năm gần đây, những người của Vương triều Đại Hoành lại bị giam giữ ở trong trang viên, mặc dù không có chịu quá nhiều hình phạt, nhưng tuyệt đối sẽ khổ sở, vất vả hơn so với nhà giam bình thường rất nhiều.
Dù vậy, cả ngày bọn họ bị còng tay còng chân, ngay cả muốn tự sát cũng rất khó.
Dương Mộc biết, với thủ đoạn của Cẩm Y vệ, nếu không muốn một người chết thì kẻ đó chắc chắn sẽ không chết được, mà phải dở sống dở chết.
Về điểm này, Dương Mộc biết Cẩm Y vệ có kinh nghiệm rất phong phú.
Ví dụ như Cẩm Y vệ sẽ băm thịt một người tự sát ở trước mặt mọi người rồi cho chó ăn, ném đầu vào trong hố phân, làm cho mỗi người đều cẩn thận nhìn thấy rõ ràng, ở trong đầu những người này sẽ lưu lại sự ám ảnh vĩnh viễn cũng không quên được.
- Ngoại thần khấu kiến bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Đoàn người mang còng tay còng chân, phát ra những tiếng leng keng đi vào trong đại điện, quỳ trên mặt đất hành lễ.
Dương Mộc liếc nhìn sơ qua, thấy tổng cộng có hai mươi mấy người, bên cạnh những người này còn có Cẩm Y vệ áp giải.
- Các người ở Đại Thương Quốc ta đã quen chưa?
Dương Mộc tuyệt đối không cho bọn họ đứng dậy, mà thản nhiên hỏi.
- Được bệ hạ khai ân, những năm này đám người ngoại thần... vẫn tốt hơn trước đây rất nhiều.
Người nói là Công Chúa được nhắc tới mấy năm trước, tên là Cơ An Lăng.
- Ngẩng đầu lên!
Dương Mộc từ tốn nói:
- Trẫm muốn hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có thân phận gì ở trong Vương triều Đại Hoành.
Cơ An Lăng ngẩng đầu lên nhưng mí mắt vẫn rũ xuống, có thể nhìn thấy trên cổ của nàng ta còn có một vết xiết, chắc là dấu vết do gần đây chịu hình phạt còn lưu lại. Có lẽ Dương Mộc bảo nàng ta ngẩng đầu, cho nên hơi khẩn trương, cũng có lẽ là bị Dương Mộc hỏi tới vấn đề thân phận nên không biết phải trả lời thế nào.
- Không biết bệ hạ muốn ám chỉ điều gì... Ngoại thần ở trong Vương triều Đại Hoành chính là một Công Chúa, lần này dẫn dắt...
- Đủ rồi, trẫm không muốn nói thừa.
Dương Mộc hừ một tiếng, nói:
- Trẫm đã phái người đi tới Vương triều Đại Hoành điều tra qua, điều nên biết hay không nên biết đều đã rõ ràng.
Ánh mắt Cơ An Lăng lóe lên, hình như có hơi chột dạ. Nàng ta cắn răng, đang định nói, đột nhiên Thế tử Huyền Quốc Công quỳ ở phía sau bò lên trước hai bước kêu lên:
- Bệ hạ tha mạng, chúng ta tới Thương Quốc chưa từng làm chuyện gì xấu, chuyện ngân phiếu cũng chỉ là một hiểu nhầm thôi, chúng ta có thể giải thích. Vương triều Đại Hoành và Vương triều Đại Lễ luôn qua lại thân thiết, hiểu nhầm đều có thể làm sáng tỏ. Sau khi trở về ngoại thần có thể nói phụ thân dâng tiền biếu, tự mình đến bồi tội!
Mấy năm không gặp, Thế tử Huyền Quốc Công đã tiều tụy đến không còn hình dáng, cả người gầy rộc đi. Lúc mới gặp gỡ còn mặc trang phục bằng gấm hoa, nay đã được thay bằng bộ áo tù rách nát, đã sớm không còn vẻ phong độ ngày đó, làn da sần sùi, trên mặt còn có một vết sẹo, lại giống như một nô lệ mới vừa khuân vác xong.
Dương Mộc liếc nhìn những người này. Có lẽ bởi vì bọn họ quanh năm không thấy được ánh mặt trời nên sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, không mặt ai là đen cả.
Có thể tưởng tượng được, những người này bình thường ở trong trang viên đã sống thế nào.
Xem tình trạng thân thể của bọn họ, có lẽ bởi vì muốn tới trong cung yết kiến nên Cẩm Y vệ đặc biệt cho bọn họ tắm rửa qua, thoạt nhìn vẫn tính là sạch sẽ.
- Bồi tội?
Dương Mộc liếc nhìn Trương Toản một chút, cười lạnh nói:
- Đừng nói đã không còn phủ Huyền Quốc Công gì đó, cho dù là có phủ Huyền Quốc Công, Thương Quốc ta sẽ cần một lời xin lỗi của các ngươi sao?
- Không... Không còn phủ Huyền Quốc Công... Không... Không còn sao?
Trương Toản thì thầm, mắt mở lớn nhìn Dương Mộc, cầu xin:
- Bệ hạ, bệ hạ nói đùa sao? Phủ Huyền Quốc Công ta luôn trung tâm, cô cô của ta là Hoàng hậu hiện nay, sao có thể như vậy được...
- Vậy lại càng có khả năng!
Dương Mộc liếc nhìn hắn. Trước kia hắn từng nhìn thấy quá nhiều loại phản ứng này rồi, lại giống như những vương công quý tộc của nước nhỏ bị mất nước vẫn không thể tiếp nhận được sự thật, ở trước mặt hắn cầu xin Thương Quốc giúp đỡ.
Người như thế, cho dù có nói sự thực cho bọn họ biết, trong giây lát chắc chắn sẽ không thể tiếp nhận được.
Dù sao, cho dù là trong dân gian của Thương Quốc cũng vẫn không có bao nhiêu người biết được nguy cơ Vương triều Đại Hoành gặp phải trước đó. Bọn họ chỉ từ trong miệng những dân chúng lưu vong đến mới biết được bây giờ Vương triều Đại Hoành rất hỗn loạn, khắp nơi đều chinh chiến mà thôi.
Còn lại, dường như tất cả đều không biết Thiên tử đã thay đổi, hoặc thế gia đại tộc nào đó gặp tai ương, đại thần nào phát động chính biến.
Nếu không phải hắn phái sứ thần đi điều tra, cho dù là triều đình Thương Quốc cũng không hay biết gì.
Ngược lại, không phải bởi vì hai bên cách nhau quá xa, giữa hai bên cũng chỉ cách một sa mạc mà thôi. Chủ yếu là mấy trăm năm qua, từ khi Vương triều Đại Lễ bắt đầu được thành lập vẫn duy trì khoảng cách với Vương triều Đại Hoành, hai bên cũng khó có thương nhân buôn bán qua lại, vì vậy lâu ngày không có liên hệ gì.
Giữa hai Vương triều không có liên hệ gì, những thần tử Vương triều Đại Hoành bị giam giữ ở trong trang viên lại càng không biết được chuyện gì đã xảy ra.
Dương Mộc biết nguyên nhân trong đó, vì vậy lại bảo Thẩm An lấy ra một phần công văn, ném xuống đất.
Đám người vẫn đang kinh ngạc và nghi ngờ, vội vàng cầm công văn dưới đất lên, xúm lại rồi luống cuống lật xem.
Mọi người đều biết, trong đó nhất định có tin tức liên quan đến Vương triều Đại Hoành.
Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên bọn họ nhận được tin tức có liên quan đến Vương triều Đại Hoành, làm sao có thể không kích động được?
Lát sau...
Cơ An Lăng dẫn đầu đám người Vương triều Đại Hoành quỳ trên mặt đất, thất thần hồi lâu.
Đả kích!
Đây là đả kích quá lớn!
Cho tới nay, ở trong lao tù tối tăm không có ánh mặt trời, điều duy nhất để nâng đỡ niềm tin của mọi người chính là Vương triều Đại Hoành phía sau.
Cho dù biết Vương triều Đại Hoành đang trong tình cảnh bấp bênh, nhưng trong lòng bọn họ vẫn còn sót lại một chút hy vọng.
Sau khi nhìn thấy một phần công văn này, niềm tin của bọn họ đã sụp đổ.
Trên mặt Cơ An Lăng lăn xuống từng giọt nước mắt, toàn thân giống như đã mất đi tất cả sức lực, tê liệt quỳ trên mặt đất.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo