Người dịch: PrimeK Tohabong

Bùm!

Doanh Vô Kỵ không hề báo trước rơi xuống đất, lần nữa mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một gian phòng rách nát, gian phòng dài chừng ba mươi trượng, từng dãy giá sách ngổn ngang, khắp nơi đều là thẻ trúc rải rác.

Xung quanh yên tĩnh, tràn ngập không khí tĩnh mịch.

“Đây là…”

Doanh Vô Kỵ nhặt thẻ trúc trên mặt đất lên, nhanh chóng lật xem.

Phần lớn là hồ sơ ghi lại thuế đất đai, cuối mỗi thẻ tre, đều có một con dấu màu đỏ sậm.

Là quan ấn của Tư Đồ!

Đây là kho công văn quản lý đất đai thiên hạ.

“Cho nên… Khanh sự liêu?”

Doanh Vô Kỵ nhướng mày, khó trách một chút động tĩnh cũng không có, không nhìn thấy hung hồn trong truyền thuyết, cũng không nhìn thấy bóng người khác, hóa ra trực tiếp truyền tống đến bên trong Khanh Sự Liêu.

Trực tiếp truyền tống đến phó bản nhỏ, đây có tính là vận cứt chó hay không?

Hiện tại đạt được định vị Khanh Sự Liêu, thậm chí cũng không cần đợi đến định vị hết Cửu Đỉnh, liền có thể suy đoán ra định vị mấy phó bản khác.

Chỉ tiếc, trong Khanh Sự Liêu này cũng không có thứ mình muốn.

Hơn nữa… ra ngoài như thế nào, cũng là một chuyện phiền toái.

Đúng lúc này.

Một âm thanh bỗng nhiên vang lên.

“Ngươi quả nhiên đến rồi!”

“Ai!”

Doanh Vô Kỵ đồng tử co rụt lại, không nghĩ tới nơi này còn có người.

Hắn theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy một đạo sĩ, đang dựa nghiêng vào khung cửa, buồn ngủ mông lung nhìn mình.

Hàn Quyện?

Đúng là bần đạo!

Hàn Quyện ngáp một cái, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi, tinh thần kém hơn trước khi vào mộ bàn không ít.

Doanh Vô Kỵ vẻ mặt lạnh lùng, trực tiếp rút trường kiếm bên hông ra.

Trường kiếm này là Triệu Kỵ tặng, tuy rằng so ra kém Vũ Linh Vương kiếm, nhưng cũng là cao phẩm hiếm có.

Hiện giờ hắn đã đạt tới ba tầng đều tầng 12, lại có vô số pháp thuật địa cấp bám vào người, tự hỏi không thể nào yếu hơn Hàn Quyện, nhưng đạo sĩ này có chút thần bí, không thể không đề phòng.

Hàn Quyện ngáp một cái: “Không cần bởi vì ta là người của Hàn gia mà đề phòng ta lợi ích lần này của ta vào mộ bàn cũng không xung đột với ngươi, mà có thể nói là tương xứng, thu kiếm lại đi, thật đáng sợ!”

Doanh Vô Kỵ cũng không có ý định thu kiếm: “Ồ, ngươi nói xem, lợi ích gì tương xứng?”

“Cái này nói dài dòng…”

Hàn Quyện không có lập tức trả lời, mà là cười hỏi một vấn đề: “Ngươi chẳng lẽ không tò mò, vì cái gì mình có thể trực tiếp truyền tống đến Khanh Sự Liêu?”

Doanh Vô Kỵ nhướng mày: “Bởi vì ngươi?

“Xem như vậy đi!”

“Bằng cách nào?”

“Âm thanh vừa rồi ngươi nghe được, là tiếng tim đập của Đế Chuyên Húc, tất cả hậu duệ có dòng máu của Chuyên Húc đều nghe được.”

“Ngươi lừa ta?”

Doanh Vô Kỵ cười nhạo một tiếng: “Ý của ngươi là Đế Chuyên Húc còn sống? Hơn nữa tiếng tim đập là từ trên người ngươi truyền ra? Ngươi sẽ không muốn nói ngươi chính là Đế Chuyên Húc chứ?

Hàn Quyện lắc đầu: “Đế Chuyên Húc không còn sống, nhưng cũng không tính là chết. Tiếng tim đập này không phải do ta phát ra, nó tràn ngập khắp thiên địa, nhưng âm thanh rất nhỏ, ta chỉ bất quá nắm giữ một loại bí thuật mở rộng tiếng tim đập của ông ta mà thôi!”

Doanh Vô Kỵ bĩu môi.

Câu nói này có vẻ hợp lý hơn nhiều.

Nhưng hắn vẫn không tin.

Dù sao Đế Chuyên Húc cũng là nhân vật mấy ngàn năm trước, làm sao có thể sống đến bây giờ?

“Không tin à?”

Hàn Quyện đối với sự đề phòng của hắn cũng không ngoài ý muốn, chỉ cười khoát tay: “Không sao cả, ngươi theo ta tìm một người, sau khi tìm được nàng ngươi tự nhiên sẽ tin”.

Dứt lời hướng Doanh Vô Kỵ vẫy vẫy tay, liền trực tiếp xoay người rời đi.

Phía sau lưng cứ như vậy không chút đề phòng đi trước mặt Doanh Vô Kỵ.

“Tên đạo sĩ này…”

Doanh Vô Kỵ lắc đầu, nhét kiếm vào bao và đi theo.

Tuy rằng cách nói này nghe rất thái quá, nhưng có một điểm có thể xác định, Hàn Quyện này tất nhiên nắm giữ một ít thủ đoạn không muốn người khác biết, hiểu biết của hắn đối với nơi này, đại khái cao hơn chính mình.

Tạm thời không cảm thấy thù địch.

Trước tiên nhìn xem hắn muốn làm trò gì cũng không sao.

Rời khỏi kho công văn, hai người bắt đầu tìm kiếm từng phòng trong Khanh Sự Liêu.

Chưa từng nghĩ tới, thật đúng là tìm được một người.

Mễ Tinh Lê?

“Nữ công tử?”

Doanh Vô Kỵ hô một tiếng.

Mễ Tinh Ly hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy hai người, vẻ mặt kinh ngạc tiến lên đón: “Các ngươi cũng bị truyền tống đến Khanh Sự Liêu?

Hàn Quyện thò tay ra khỏi đạo bào rộng thùng thình, hướng Doanh Vô Kỵ xòe ra.

Ý tứ rất rõ ràng: Xem đi, không lừa ngươi.

Doanh Vô Kỵ nhíu mày, chẳng lẽ tiếng tim đập của Đế Chuyên Húc cũng không phải là hư ngôn?

Mễ Tinh Ly cũng ý thức được sự tình dường như không đơn giản như vậy, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao chúng ta lại xuất hiện ở đây?

Hàn Quyện thở dài, yếu ớt lặp lại lời vừa rồi.

Mễ Tinh Ly theo bản năng dịch một bước về phía Doanh Vô Kỵ, đề phòng nhìn Hàn Quyện: “Cho nên Hàn huynh làm sao tới Khanh Sự Liêu, lại vì sao gọi hai người chúng ta vào?”

Hàn Quyện chắp tay: “Bần đạo tự giới thiệu một chút, bần đạo chính là đồ đệ bị vứt bỏ của thái thượng quan, sư môn tổ sư chính là Lão Tử, từng đảm nhiệm chức quan tại thủ tàng thất, tự nhiên đối với cựu đô rõ như lòng bàn tay, bần đạo có thể xuất hiện ở chỗ này, cũng không tính là chuyện hiếm có gì kỳ quặc!”

Doanh Vô Kỵ bĩu môi: “Thôi đi! khi cố đô tiêu vong, Bách gia mới bắt đầu hình thành, Lão Tử cho dù là người đầu tiên lập ra đạo gia, cũng đích xác đã từng làm quan trong Vương Kỳ, nhưng khi đó cố đô đã bị diệt bao lâu rồi?

Hàn Quyện khoát tay nói: “Cựu đô mặc dù đã biến mất, sự vật trong thành mặc dù 10 không còn một, nhưng sau khi tân đô thành lập, Huề Vương vẫn lệnh cho chư quan sửa chữa sách một lần nữa, từ đó nhìn thấy một ít bí mật, cũng không phải là việc khó gì.”

Doanh Vô Kỵ và Mễ Tinh Ly liếc nhau một cái, cảm thấy cách nói này cũng không phải là không thể tin.

0.71249 sec| 2420.055 kb