Trần Thuật không đi xe bus, cứ thế chạy chậm men theo Châu Giang về nhà, dù sao cũng chạy xa như vậy rồi, chạy tiếp cũng chẳng sao cả.

\r\n\r\n

Chuyện ngày hôm nay Trần Thuật rất vui, ăn nhân sâm bào ngư, ăn cháo cua quẩy nóng, rồi được người ta đuổi theo chạy một quãng đường dài, toàn thân khoan khoái.

\r\n\r\n

Về tới nhà tắm nước lạnh, thay quần cộc áo ba lỗ, tinh thần khoan khoái ngồi xuống bàn.

\r\n\r\n

Trên bàn là laptop đã bật sẵn, Trần Thuật ngồi khoanh chân một lúc, mắt nhắm lại, tay gõ lạch cạch, viết truyện, là đam mê, là cách giải trí của Trần Thuật, , chìm vào thế giới riêng.

\r\n\r\n

Ở đó y là chúa trời, mười ngón tay y có thể sáng tạo nên bất kỳ điều thần kỳ nào.

\r\n\r\n

Đêm khuya yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím đều đặn.

\r\n\r\n

Đang viết tới say sưa thì di động bên cạnh đột nhiên reo lên, Trần Thuật liếc mắt nhìn số gọi tới, số lạ, cúp luôn.

\r\n\r\n

Không ngờ chỉ mấy giây sau điện thoại lại kêu.

\r\n\r\n

- Bực chết đi được.

\r\n\r\n

Trần Thuật tức giận dừng tay, đang lúc linh cảm dào dạt lên bị phá quấy, còn chuyện gì khiến người ta muốn phát cuồng hơn nữa không cơ chứ? Cầm máy lên quát:

\r\n\r\n

- Không mua không bán không vay gì hết.

\r\n\r\n

Cúp máy luôn.

\r\n\r\n

Còn chưa kịp đặt tay lên bàn phím thì chuông điện thoại reo lần thứ ba, thua rồi, khẽ thở dài nhận máy, nhẹ nhàng hỏi:

\r\n\r\n

- Xin hỏi, ai đấy?

\r\n\r\n

- Khổng Khuê.

\r\n\r\n

Phía bên kia truyền tới giọng một cô gái, ngắn gọn, nghe sặc mùi thuốc súng:

\r\n\r\n

- Khổng Khuê à?

\r\n\r\n

Trần Thuật sửng sốt, làm sao cô ấy lại có số điện thoại của mình chứ, không phải lừa đảo chứ, nhưng mà nghe giống lắm:

\r\n\r\n

- Tôi đây, anh không cần phải lo, tôi không định bảo anh mua nhà, cũng không bảo anh bán nhà, càng không bảo anh vay tiền ...

\r\n\r\n

Đúng là hàng thật rồi, Trần Thuật cười xấu hổ, liên tục xin lỗi:

\r\n\r\n

- Xin lỗi, xin lỗi, tôi đang viết, nhìn thấy số lạ còn tưởng là tiếp thị mua nhà, không biết là ai bán sđt của tôi, mỗi ngày gặp đủ các loại điện thoại mời mọc .... Với lại tôi cũng không ngờ là cô gọi điện thoại.

\r\n\r\n

- Anh viết gì thế?

\r\n\r\n

Khổng Nhược Khuê tò mò hỏi:

\r\n\r\n

Nhớ lại lần trước ở KTV, Thang Đại Hải có nói bên phía Đông Chính đang tìm kiếm kịch bản hay, muốn giới thiệu mình cho giám đốc Lật, nói không chừng họ thích.

\r\n\r\n

Liên tưởng tới Khổng Nhược Khuê đã lâu rồi không đóng phim, đoán chừng tìm cho cô, Trần Thuật suy nghĩ một lúc, do dự nói:

\r\n\r\n

- Báo cáo công tác.

\r\n\r\n

- Ồ, tổng giám Trần cần cù như thế, tôi phải bảo với tổng giám đốc Lật trả thêm tiền tăng ca cho anh mới được.

\r\n\r\n

- Tiền tăng ca thì không cần đâu, vì công ty cúc cung phục vụ, đến chết mới thôi.

\r\n\r\n

Trần Thuật rốt cuộc không mặt dày tiến cử tác phẩm của mình cho Khổng Nhược Khuê, nói thật, y không tự tin lắm, trước kia hay sáng tác câu chuyện ngắn gửi báo, nxb, họa hoằn lắm mới có hồi âm:

\r\n\r\n

- Muộn như thế rồi cô gọi điện thoại, có phải có chuyện gì không?

\r\n\r\n

- Không có chuyện gì không thể gọi à?

\r\n\r\n

- Ý tôi không phải thế, tôi nói là, sao cô lại gọi điện cho tôi chứ?

\r\n\r\n

Mặc dù bây giờ đã khá quen thuộc với Khổng Nhược Khuê rồi, nhưng dù sao hai người vẫn ở hai thế giới khác nhau, muộn như thế còn nhận được điện thoại của cô, khiến cho Trần Thuật có cảm giác rất quái dị:

\r\n\r\n

Trước kia khi còn Lăng Thần, Trần Thuật hạ chế tiếp xúc với cô gái khác, sau mười giờ đêm sẽ không ai gọi điện cho mình, thực ra ban này cũng chẳng có mấy điện thoại, đa phần là trao đổi công vụ thôi.

\r\n\r\n

Trần Thuật sống có phần khép kín, bạn bè của y không nhiều, thú vui chú yếu là sáng tác.

\r\n\r\n

- Bản tiểu thư thích đấy.

\r\n\r\n

Không ngờ nhận được câu trả lời như vậy Trần Thuật nhất thời không biết trả lời thế nào:

\r\n\r\n

- ...

\r\n\r\n

- Được rồi, đùa với anh thôi mà.

\r\n\r\n

Chắc vì đã khuya, giọng Khổng Nhược Khuê cũng có phần lười nhác:

\r\n\r\n

- Tôi vừa mới tắm rửa xong, chuẩn bị lên giường ngủ, anh về nhà rồi chứ?

\r\n\r\n

- Về rồi.

\r\n\r\n

- Bọn họ không làm khó anh chứ?

\r\n\r\n

- Có.

\r\n\r\n

- Hả?

\r\n\r\n

Trần Thuật kể lại chuyện vừa rồi một lượt, không ngờ Khổng Nhược Khuê ở bên kia cười không dứt.

\r\n\r\n

- Ha ha ha ... Trần Thuật, làm sao ... Làm sao anh lại xấu như thế? Ôi, ôi, cười chết mất .... Bọn họ gặp phải tên lừa đảo như anh , đúng là xúi xẻo ba đời ...

\r\n\r\n

- Còn chẳng phải vì cô sao?

0.42513 sec| 2389.211 kb