Thấy Lý Lạc Thư gửi cả đoạn tin nhắn dài, Chu Tự đưa ra một kết luận, đó chính là Nữ Thần Bóng Tối nguy hiểm hơn so với hắn nghĩ. Cần phải đề phòng nhiều hơn, không cần thiết thì không thể để nàng hồi phục quyền hạn biết thông suốt mọi sự. Nếu không đám trẻ con họ hoàn toàn không phải là đối thủ.
Dù sao Chúa Tể Vực Sâu cũng Thần Minh sống, không đến lượt họ khinh thường. Không sao, đã có người chống đỡ, Chu Tự yên tâm không ít, sau đó nói sang chuyện khác:
“Ngươi vẫn chưa thể xuống núi à? Vừa nãy ta đi qua hoa viên Cẩm Tú, họ vẫn giữ công việc cho ngươi"
Lý Lạc Thư có chút cảm động:
“Phụ lòng đại ca rồi, có lẽ mẹ ta còn để ta xem mắt, bây giờ hoàn toàn không biết lúc nào mới có thể xuống núi. Lần sau khi xem mắt, đại ca đừng nóng vội, hoặc là ta đi giúp, chúng ta liên thủ mau chóng giải quyết rắc rối, sau đó đại ca giúp ta xem mắt.
Nhắc tới xem mắt, Chu Tự liền đau đầu, nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Sau đó hắn nói chuyện của mình “Dạo này ta và đối tượng xem mắt tiến triển rất nhanh, ta muốn cầu hôn, đại ca có đề nghị gì không?"
Lý Lạc Thư:
"..."
Chu Tự:
“Không sao, ta cũng không có kinh nghiệm về chuyện này, chúng ta có thể nghiên cứu thảo luận, lần sau ngươi cũng dùng được"
Lý Lạc Thư:
“Nói vậy cũng đúng, đại ca suy nghĩ thật chu đáo.
Thư viện Đông Lâm.
Khi Chu Tự đi vào, phát hiện mấy vị lão bản đang vây quanh quầy lễ tân đang thảo luận chuyện gì đó.
“Các ngươi đang làm gì thế?"
Quẹt thẻ xong, Chu Tự đi đến nói.
Ba vị lão bản chào hắn xong rồi lại nhìn chằm chằm mặt bàn, lúc này mặt bàn có một quả quýt, một nửa đã bị mốc, còn mọc lông xanh.
“Quả quýt này được phát hiện ở ngăn kéo phòng nghỉ ngơi, chúng ta đang nghĩ là ai đó để vào rồi quên mất"
Minh Nam Sở giải thích nói.
“Vậy còn cần phải nghĩ à?"
Chu Tự nhìn về phía Tô Thị, không hề khách sáo nói:
“Ngoại trừ tam lão bản thì còn có ai khác à?"
“Không phải ta, trước nay ta chưa từng mang quýt đến thư viện.
Tô Thi nhảy dựng lên thanh minh.
“Ừm, Tô Thi không thích ăn quýt.
Hàn Tô gật đầu làm chứng cho Tô Thị.
Chu Tự:
"..."
Có ý nghĩ không? Hắn phàn nàn trong lòng. Thấy ba người vẫn đang suy nghĩ, Chu Tự bắt đầu làm việc. Chưa làm được một lúc, Tô Thi đột nhiên hiếu kỳ nói:
“Các ngươi nói xem tại sao quả quýt này lại bị mốc?"
Minh Nam Sở liếc nàng một cái, trầm giọng nói:
“Vi khuẩn muốn quýt chết thì quýt không thể không chết.
Nghe vậy Tô Thi tỏ vẻ mặt kinh ngạc, không hiểu Minh Nam Sở nói gì.
Hàn Tô vô cùng bất ngờ nhìn Minh Nam Sở, đẩy kính mắt, thử nói:
“Vậy dùng cách gì mới có thể khiến quýt không chết?"
Minh Nam Sở chìm vào suy tư.
“Quét một lớp tương lên bề mặt là được.
Chu Tự đang làm việc có lòng tốt trả lời.
“Tại sao?"
Hàn Tô tò mò hỏi.
Minh Nam Sở cũng nhìn về phía Chu Tự.
“Lớp tương ở ngoài, vi khuẩn không chui vào được"
Chu Tự trả lời ngắn gọn và nhẹ nhàng.
“Hay quá"
Minh Nam Sở và Hàn Tô tỏ vẻ mặt kinh hãi.
Duy chỉ có Tô Thi không hiểu:
“Các ngươi đang nói gì?"
“Hôm nay các ngươi không cần luyện công à? Khụ khụ.
Mãn Giang Hồng đi vào hỏi.
Lập tức ba ngươi Hàn Tô sợ đến chạy vào phòng thể thao.
Chu Tự chào hỏi rồi tiếp tục công việc, hôm nay hắn trực ban.
“Đúng rồi, ta vừa mới ngồi xe buýt đến, thấy xung quanh có rắn, các ngươi đi về nhớ cẩn thận. Khụ khụ!"
Mãn Giang Hồng nhắc nhở nói.
Chu Tự trầm mặc, nghĩ thầm quả nhiên lại có dã quái làm loạn, tối nay phải đi tiêu diệt.
Đạo Tông Thiên Vân.
Lý Lạc Thư đứng trước rừng cây tiền, gió nhẹ thổi khẽ động vạt áo của hắn, điềm tĩnh hiền hòa.
Hôm nay chuyển phát nhanh đến, hắn đặc biệt xuống núi đợi ở đây.
Hiếm khi.
Đông Húc của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông hạ xuống trước mặt Lý Lạc Thư, khách sáo nói:
“Đạo hữu, đồ của ngươi đến rồi, hy vọng đạo hựu có thể làm theo quy trình"
Đương nhiên Lý Lạc Thư sẽ không từ chối, lát sau hắn lấy được Hồng Dạ Quả mà Chu Tự tặng hắn. Đó là linh quả hiếm có, lúc nào nhàm chán có thể đánh chén.
“Không còn chuyện gì thì tại hạ xin cáo từ trước.
Đông Húc thử thăm dò hỏi.
“Còn có một việc.
Lý Lạc Thư gọi Đông Húc lại, nghiêm túc nói:
“Đạo hữu từ Thanh Thành đến, hình như hơi lâu đấy.
Đông Húc cúi đầu xấu hổ nói:
“Là tu vi của tại hạ nông cạn.
“Không phải vấn đề tu vi"
Lý Lạc Thư nhìn chằm chằm Lý Lạc Thư, nghiêm túc nói:
“Đạo hữu thực sự là một kiếm tu, nhưng có rất nhiều hạn chế, tốc độ chậm là do công pháp. Đi theo ta Vừa dứt lời, Lý Lạc Thư ngự kiếm bay lên.
Đông Húc vội đuổi theo trong nỗi nghi ngờ. Giữa không trung, Lý Lạc Thư nhìn bầu trời cao nói:
“Kiếm dựng giữa trời đất, có thể phá vỡ vạn vật. Thân kiếm cũng có thể phá vỡ mọi không gian, ngao du thiên địa. Ngự kiếm cũng có thể. Ngươi nhìn kỹ đây, đây là công pháp ngự kiếm mà ta lĩnh ngộ ra năm đó khi hành tẩu Cửu Châu, có hơi phức tạp, nhưng ngươi thực sự là một kiếm tu, có thể học được.
1123 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo