Chu Thiên Kinh kết thúc vận hành, Chu Tự nhìn thấy linh khí Chu Thiên có thêm một điểm sáng, lần lượt là các màu đỏ cam vàng.

Điểm thứ ba được điểm sáng, linh khí nhiều hơn, Ma Chủng vui vẻ hơn, ban đầu phải năm sáu ngày mới có thể xuất hiện một vòng, bây giờ hình như đã tăng hiệu quả nhanh nửa ngày. Thay đổi không lớn, nếu kéo hung thú Phá Thiên Chiến Kích vào thì sẽ nhanh hơn bao nhiêu?

Dạo này hung thú của Phá Thiên Chiến Kích đã hấp thụ nhiều đồ, trở nên vô cùng hung mãnh, cho dù hơi động một chus cũng có thể cảm nhận được một luồng khí tức hung tàn.

“Dạo này hình như nó cũng rục rịch muốn tìm lại thể diện từ chỗ Ma Chủng, cho nó một cơ hội vậy"

Đã nói là làm.

Soạt!

Ý nghĩ vừa xuất hiện, hung thú của Phá Thiên Chiến Kích đã được kéo đến trong đan điền. Bốn chân của hung thú chạm đất, hào quang đỏ rực dựng đứng như lông tóc, nhìn chằm chằm Ma Chủng với vẻ hung ác rõ ràng, nhưng nó cũng hơi căng thẳng. Sự cường mạnh khiến nó tìm lại được sự tự tin, nhưng ám ảnh lần trước khiến nó hơi kiêng sợ.

Lúc này, vẻ hung ác bùng phát, hung thú Phá Thiên cảm thấy mình không có gì là không thể làm được. Nó nổi giận gầm lên một tiếng, lao về phía Ma Chủng, khí thế bừng bừng muốm tìm lại thể diện khiến Ma Chủng thần phục.

Chu Tự theo dõi chăm chú, chưa biết ai thắng ai thua. Ma Chủng bại trận cũng là một kiểu thúc giục, chiến thắng thì là giải trí. Có lẽ nó sẽ cố gắng làm việc, ăn cơm ngoan ngoãn.

Cuộc giao đấu nổ ra, lúc này Ma Chủng bị công lực ngàn năm đàn áp không dám đánh trả.

Phập!

Hung thú Phá Thiên đập một bàn móng vuốt lên người Ma Chủng, dồn hết sức vào một đòn, nhưng..Ma Chủng sừng sững bất động, đòn công kích này tựa như một làn gió nhẹ thổi qua, Ma Chủng đứng lên, bắt đầu phản kích.

Sau đó là tiếng kêu thảm thiết và tuyệt vọng, dường như đang cầu xin Chu Tự thả nó ra ngoài.

Sau một hồi.

Chu Tự đưa hung thú Phá Thiên quay về Phá Thiên Chiến Kích, nhất thời khiến người ta cảm thấy bất lực, đáng thương, yếu đuối. Đã ra tay thì phải nghĩ trước đến kết cục này mới phải.

À, nó không có ý thức, chỉ có một bầu nhiệt huyết. Nhưng nhiệt huyết không thể duy trì quá lâu.

Ma Chủng dũng mãnh sau khi trở lại cương vị bèn làm việc điên cuồng, lập tức rút ngắn thời gian làm việc năm ngày rưỡi còn bốn ngày rưỡi. Tốt lắm. Cứ tiếp tục duy trì thế nhé. Chờ gặp được Nhị thúc, mời Ma Chủng đại bảo kiếm, không biết liệu có rút ngắn đến hai ngày không.

Chu Tự tiếp tục tu luyện Chu Thiên Kinh, lại hết một tuần.

Hắn chậm rãi mở mắt, trời đã sáng.

Vừa mới mới mắt, hắn đã nghe thấy giọng ngạc nhiên của Thu Thiển.

“Ấy? Bây giờ là 6 giờ 36 phút, ngươi dạy sớm hơn bình thường 30 phút, trời hơi lạnh, nhiều mây. Sau đó.."

Khi Thu Thiển thấy Chu Tự nhìn qua, nàng nở nụ cười như hoa nói:

“Buổi sáng tốt lành.

Lúc này Thu Thiển ngồi trên thảm, hai tay đặt lên bàn chống cằm. Hôm nay nàng mặc áo lông dài, tay áo dài đến lòng bàn tay, chống lên cắm cũng ấm. Áo lông dài đến chân, dưới chân cũng chỉ nhìn thấy đôi tất dài màu đen. Tóm lại, Thu tỷ xinh đẹp mặc gì cũng đẹp. Kể cả ngày nào cũng ăn mặc giống nhau, ngắm cũng không chán mắt.

“Buổi sáng tốt lành.

Chu Tự đáp lại một câu.

“Thực ra bữa sáng chưa xong, ngươi phải đợi một lúc.

Thu Thiển đứng lên định đi vào phòng bếp. Nhìn Thu tỷ đi qua, hắn rất tò mò nàng có mặc quần dưới lớp áo lông dài đó không.

Thời đi học, cậu nhóc bàn bên cạnh hắn cũng thắc mắc như vậy cho nên đã vén váy của nữ sinh lên. Hai người qua lại, không biết tại sao họ trở thành một đôi tình nhân. Khi đó hắn khịt mũi khinh thường, mới tí tuổi đầu đã yêu sớm không chịu học hành, đúng là uổng phí thời gian.

Sau đó...để họ tự sinh tự diệt.

Nhưng họ khác với bạn cùng bàn của hắn, hắn có thù với bạn cùng bàn, nhưng hắn lại có chút giao tình với họ.

Không thể để họ đắm chìm sa ngã như vậy, đi tố giác cũng là vì muốn tốt cho họ. Thực sự là muốn tốt cho họ thôi. Tốt nghiệp mấy tháng chắc họ cũng có con rồi.

Sau khi vệ sinh cá nhân, Chu Tự cầm sách viễn cổ đến ngồi bên bàn ăn, đợi bữa sáng của Thu tỷ.

“Đúng rồi, hôm nay Thu tỷ cùng Nguyệt tỷ đến Biên Giới Thành à?"

Chu Tự bỗng nghĩ đến chuyện hôm qua.

“Ừm, đi che giấu thông đạo, đồng thời xem xem tiếng hô gọi có thay đổi không, có thêm một người đi trông coi cánh cửa, có lẽ có thể biết cần thứ gì.

Thu Thiển ở phòng bếp quay đầu nhìn Chu Tự một cái, trả lời câu hỏi.

"Ha!"

Chu Ngưng Nguyệt từ trong phòng đi ra, mơ mơ màng màng nói:

“Thu Thiển, ta đói rồi"

“Xong ngay đây"

Thu Thiển trả lời mà không quay đầu lại.

Chu Ngưng Nguyệt nhắm mắt bò đến bên bàn ăn ngồi lên ghế, sau đó “A” một tiếng súc miệng. Khi đưa tay ra, hai tay và hai bên má đều có nước chảy xuống. Đánh răng, rửa mặt, rửa tay, nàng làm xong hết luôn.

Chu Tự:

"..."

Hôm nào không có ai, cũng lén bắt chước mới được. Bây giờ thì thôi, cứ thấy chỉ có trẻ con mới làm vậy.

1083 chữ

0.14079 sec| 2397.867 kb