Thu Thiển đứng bên cạnh Nguyệt tỷ khoa tay múa chân và nói:
"Nguyệt tỷ, hình như ta cao hơn ngươi."
"Hứ"
Chu Ngưng Nguyệt lập tức biến trở về dáng vẻ lúc tám tuổi, trong miệng còn bị thiếu một cái răng:
"Lúc đó cùng lắm ta mới chỉ 18 tuổi, còn chưa đến hai mươi hai tuổi, ngươi già rồi"
Trong phút chốc, Chu Tự đột nhiên hiểu ra vì sao bên trong lại có nhiều mấy kẻ đầu trâu mặt ngựa như vậy, quả đúng là do bị dẫn ra mà.
"Đi thôi, vào xem thử, thuận tiện hỏi về những chuyện liên quan tới Thần Vực"
Chu Tự cất bước tiến vào bên trong.
Hắn vừa mới vào thì đã thấy một mặt trời đỏ rực chẳng biết xuất hiện trên bầu trời từ lúc nào.
Những người khác cũng đang nghiên cứu và thảo luận về nó.
Bầu trời trước đây vốn trống trải, không hiểu sao lại có thêm một mặt trời màu đỏ, tỏa ra ánh sáng hơi mơ hồ, nhưng đúng là đã có sự biến hóa.
"Hẳn là vừa mới trở thành thế này vào hôm nay thôi, nếu không thì mấy người này cũng sẽ chẳng kinh ngạc đến vậy.
Chu Tự thầm suy đoán.
Những người trên đường phố đều đang quan sát sự thay đổi trên bầu trời.
Thậm chí còn có người đang cố gắng đi vào bên trong, muốn tới một nơi sâu hơn ở ngoại thành để xem xét cho rõ ràng.
Thế nhưng những tín đồ cấp thấp này không có tư cách làm vậy, họ chỉ có thể ở lại vị trí biên giới để thảo luận mà thôi.
"Sao ta cứ cảm giác như có chuyện gì đó lớn xảy ra thế nhỉ?"Chu Ngưng Nguyệt vừa nhìn đường vừa nói.
"Đường đi ở nơi này đúng là giống ở thành Biên Giới y như đúc, chỉ là mới hơn một chút thôi"
Thu Thiển quan sát bốn phía.
"Trước đây nơi này cũng không có mặt trời đỏ thế kia"
Chu Tự giải thích một cách đơn giản, nhìn về phía quầy hàng trên đầu phố và nói:
"Tới hỏi thử xem có chuyện gì xảy ra, ông chủ bên đó biết không ít thứ, mấy lần ta đến đây đều đi tìm hắn để hỏi thăm mọi chuyện"
Chu Tự đi bộ khoảng hai mươi sáu bước, đứng trước mặt ông chủ của quầy hàng một cách quen thuộc, đúng lúc ông chủ vừa rời mắt khỏi ánh mặt trời đỏ rực.
"Yo, lại gặp nhau rồi, còn kéo thêm hai vị tín đồ mới đi cùng nữa, ngươi có muốn ăn chút gì hay không?"
Chủ quán trông có vẻ rất ngạc nhiên.
Hôm nay hắn mặc trang phục đầu bếp, có phong thái của một bậc thầy bếp núc.
Quầy hàng bày bán theo kiểu từng hạt châu, trong hạt châu lại có đủ loại đồ ăn nhẹ, bánh ngọt. Hình thức rất đẹp và cũng dễ gây ra cảm giác thèm ăn.
Chu Ngưng Nguyệt nhìn chằm chằm những hạt châu đó rồi chỉ vào cái bánh ngọt ở gần nhất và nói:
"Cái này bao nhiêu tiền?"
"Ồ?"
Chủ quầy hàng cười nói:
"Nhóc con này biết ăn quá nhỉ, cái bánh ngọt này được ta làm ra từ nhiều loại bột mì bơ quý hiếm đấy, nể tình ngươi là người quen, vậy chỉ bán 1,558 viên linh thạch thôi"
"Hơi đắt rồi đó"
Chu Ngưng Nguyệt cảm khái, lần đầu tiên thấy bánh ngọt đắt như vậy.
"Phải là cực kỳ đắt mới đúng"
Thu Thiển cũng không nhịn được nói một câu.
"Vẫn ổn"
Chu Tự không quan tâm cho lắm, hắn quay đầu hỏi Thu Thiển:
"Thu tỷ muốn cái nào?"
"Cái này đi."
Thu Thiển chỉ vào hạt châu chứa tám món đồ ăn nhẹ, cùng với bánh ngọt làm bằng gạo nếp.
Chu Tự chọn một cái bánh su kem cùng loại, bên trong có tất cả sáu cái.
"Ba cái này, tổng cộng hết bao nhiêu Sau khi chọn được ba món, Chu Tự quyết định tiếp tục bước tính tiền.
"Bánh hương nếp 1,288 linh thạch, bánh su kem 999 linh thạch. Ba loại cộng lại là 3,845 linh thạch, giảm giá cho ngươi, tính 3,645 linh thạch thôi. Đây là giá cho khách hàng cũ đấy. Đừng chỉ nghĩ đến giá cả đắt đỏ, món ăn cũng không hề kém chút nào đâu, đáng đồng tiền bát gạo đấy"
Ông chủ quầy hàng ra vẻ thề thốt son sắt, lại bổ sung thêm một câu:
"Ngươi từng mua đồ ở chỗ ta mấy lần, có lần nào thấy kém chưa?"
Bánh su kem vẫn là bánh su kem, kể cả có đổi cái tên cao cấp hơn thì cũng không thay đổi gì được không? Chu Tự thầm phỉ nhổ trong lòng, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu bước tiếp theo:
"Ta chưa từng cảm thấy kém, thế nhưng giá tiền này đắt quá, ba loại cộng lại tám viên linh thạch đi"
Hả?
Chu Ngưng Nguyệt và Thu Thiển đều giật cả mình, nhìn Chu Tự một cách không thể tin tưởng nổi, trả giá mà cũng có thể chặt chém như thế này được cơ à?
Vừa rồi các nàng còn tưởng Chu Tự muốn mua cho họ là vì thể diện.
Còn bảo sao Chu Tự vốn keo kiệt quá thể mà tự dưng lại trở lên hào phóng, hóa ra là muốn trả giá.
Thế nhưng chặt chém giá như thế mà vẫn không sợ bị đuổi đi à?
"Làm vậy thì lố quá? Ngươi cứ thế này thì ta làm ăn thế nào được"
Chủ quầy hàng lắc đầu, mặt mày đắng chát.
"Mười tám"
"Thêm một chút nữa đi, giá cả của một món ngon như thế này chắc chắn không thể nào thấp quá đáng như thế được"
"Có bán hay không đây? Không bán ta đổi qua tiệm khác "Bán, hôm nay Thần Vực có điềm lạ, hẳn là tin tức tốt, coi như bán hạ giá chúc mừng"
Chu Tự:
"..."
Chu Ngưng Nguyệt, Thu Thiển:
"..."
Thì ra mua đồ có thể trả giá như thế à? Vì sao lúc đi chợ thức ăn, các nàng chưa thấy Chu Tự trả giá bao giờ?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo