Lâm Hoa Khôn ở trên cái cây mà ôm chặt lấy thân cây, bên dưới là một con lợn rừng to lớn với đôi mắt đang rất là hung hăng, mục tiêu chính là cái cây nơi Lâm Hoa Khôn đang ở bên trên.
\r\n\r\nCon lợn rừng to lớn này có thể lớn đến 200 kg, với những chiếc răng nanh dài, một lớp bùn dày đặc, nó hùng hổ lao vào thân cây, Hiểu Hiểu không một chút nghi ngờ gì, răng nanh của nó có thể đâm thủng qua cơ thể người khác.
\r\n\r\nLâm Hoa Khôn nhìn những hành động này của con lợn rừng, một tay ôm thân cây, một tay nhất quyết không hề muốn buông bó củi xuống, thấy lợn đâm vào thân cây, cậu cũng không dám nhìn xuống.
\r\n\r\n"Bốp!"
\r\n\r\nSau khi lắc lư, Lâm Hoa Khôn liền mở mắt ra, cậu không sao, nhưng lợn rừng ở dưới gốc cây vẫn không chịu thua, cái cây không hề nhỏ đối với cậu, nhưng cũng không lớn hơn so với con lợn rừng.
\r\n\r\nMột lần húc sẽ không được gì, nhưng nếu tiếp tục có lần hai, lần ba thì sao?
\r\n\r\nSắc mặt của Hiểu Hiểu trông rất khó coi, gặp nguy hiểm như vậy, Lâm Hoa Khôn lại không hề hét lên, cậu ấy sợ nó chú ý đến cô, lúc đó thì hai anh em sẽ đều lâm vào nguy hiểm.
\r\n\r\nCon lợn rừng này đối với cô mà nói, nó là một con vật to lớn không hề dễ đối phó, cô có thể bảo vệ được bản thân, chỉ can chạy đến nơi an toàn là được, nhưng Lâm Hoa Khôn bây giờ thì phải làm sao đây?
\r\n\r\nCậu ấy cũng chỉ mới có mười một tuổi thôi, cuộc sống của cậu ấy cũng chỉ mới vừa bắt đầu.
\r\n\r\nHiểu Hiểu thâm suy nghĩ: Đưa anh ấy vào trong không gian ư?
\r\n\r\nVậy thì cô cần phải gặp anh ấy trước, khi con lợn rừng nhìn thấy cô, nó sẽ chuyển mục tiêu và xử lý người ở trên mặt đất trước, đúng không nhỉ?
\r\n\r\nHơn nữa như vậy nơi ở của cô sẽ bị lộ.
\r\n\r\nNên làm cái gì bây giờ, không có nhiều thời gian để cho cô nghĩ cách, mới đụng vài cái mà tiếng "Rắc rắc" đã liên tục vang lên.
\r\n\r\nCon lợn rừng liền hưng phấn cào chân, lao thẳng về phía hướng cây bị đổ, tiến đến chỗ của Lâm Hoa Khôn bị ngã, cậu vô tình bị răng nanh con lợn rừng đâm trúng.
\r\n\r\nHiểu Hiểu thấy vậy tim đập thình thịch, cô nhanh chóng hét lên: "Không được!!!"
\r\n\r\nLâm Hoa Khôn cũng đã nghe được tiếng cây gãy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trước mắt còn đọng nước mắt, mắt thấy mình sắp ngã xuống, cậu sợ tới mức gắt gao nhắm hai mắt lại, nức nở ra tiếng: "Ba ơi hu hu.
\r\n\r\nMắt thấy Lâm Hoa Khôn sắp gặp nguy hiểm đến tính mạng, đại não của Hiểu Hiểu trống rỗng trong giây lát, phát ra tiếng gào bén nhọn: "Đừng!"
\r\n\r\nCùng lúc đó, có một sợi dây nhỏ màu đen xuất hiện trên con đường mà con lợn rừng kia phải đi qua, trực giác thú tính của lợn rừng cảm giác không tốt, muốn né tránh, lại bởi vì quán tính, chỉ né tránh một nửa, chỉ một nửa này đã khiến cái cổ tráng kiện của nó bắn ra rất nhiều máu tươi, nó tiếp tục chạy vê phía trước vài bước, trong cổ họng phát ra âm thanh "ụt ụt" sau đó lăn lộn trên mặt đất rồi co giật.
\r\n\r\nHiểu Hiểu lập tức ngây người.
\r\n\r\nVừa rồi là cái gì vậy?
\r\n\r\nTrên người cô có một loại cảm giác hư thoát do dị năng bị tiêu hao hết, trong tay cô cầm dao rựa trong không gian, bước nhanh tới đó, biết được nguyên nhân khiến lợn rừng vô lực giay giụa tại chỗ.
\r\n\r\nDù là ai đi nữa thì khi cổ chỉ còn lành lặn được hai phần ba, cũng đành bất lực xoay chuyển trời đất.
\r\n\r\nHai người bọn họ an toàn rồi!
\r\n\r\nHiểu Hiểu theo bản năng nhìn về phía Lâm Hoa Khôn, cậu từ trên cây ngã xuống, không biết đụng phải chỗ nào, trên đầu có máu tươi tràn ra, thân thể làm ra tư thế ôm lấy cơ thể theo bản năng khi gặp nguy hiểm.
\r\n\r\nHiểu Hiểu nhìn thấy dao chặt củi rơi xuống đất, linh quang chợt lóe, đem dao rựa lấy từ không gian ra cất trở vê, nhặt dao chặt củi lên, hung hăng bổ sung thêm vết thương lên dấu vết do sợi dây đen tạo thành, đem vết thương trơn nhẫn kỳ cục kia che dấu.
\r\n\r\nLợn rừng rất muốn đứng lên, cho đứa nhỏ này đẹp mặt, nhưng nó lại không có khí lực để đứng lên, thân thể co giật trong chốc lát rôi không còn tiếng động.
\r\n\r\nHiểu Hiểu thấy thế lại bổ sung thêm mấy dao, cho đến khi hoàn toàn nhìn không ra vết thương trí mạng kia, Hiểu Hiểu lúc này mới nhìn Lâm Hoa Khôn, ngã xuống từ độ cao này cùng với cây, vết thương của cậu cũng không nghiêm trọng, đều là một chút vết trây xước, chỉ là sợ hãi, suy cho cùng, cậu cũng chỉ là một cậu nhóc mười một tuổi, còn đang học tiểu học.
\r\n\r\nCậu không mất đi lý trí mà la hét làm tăng nhanh tốc tử vong của mình thì đã không tệ rồi.
\r\n\r\nHiểu Hiểu chạy tới đẩy đẩy cậu: “Anh ơi, anh không sao chứ? Anh ơi."
\r\n\r\nKêu hai tiếng, Lâm Hoa Khôn rốt cục có phản ứng, cậu mở mắt, hai mắt vô thần, khóe mắt còn vương giọt nước mắt, nhìn thấy cô thì kinh hô: "Em gái! Sao em lại ở đây, chạy maul”
\r\n\r\nVừa rồi cậu cũng không nghe thấy tiếng kêu của em gái, liên tục thúc giục cô nhanh chóng chạy đi: "Có lợn rừng lớn, rất nguy hiểm!"
\r\n\r\nHiểu Hiểu giữ chặt tay cậu: "Con lợn rừng kia đã chết, an toàn rồi, chúng ta mau xuống núi đi." Nơi này chảy nhiều máu như vậy, rất dễ dẫn tới những thứ khác, nếu không cẩn thận dẫn mãnh thú tới, bọn họ chỉ có thể chạy trối chết.
\r\n\r\n
\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo