Mùi hương hoa quế ngọt ngào lan tỏa, thay thế cho sự lụi tàn của hoa sen, trở thành một cảnh đẹp vào mùa thu.

Tuy nhiên, vào thời điểm này, số lượng du khách đến Hoa Gian Tập đã giảm đi rất nhiều.

Tổng số lượng khách trong tuần này thấp kỷ lục, lượng khách trong tuần không đến 500 người, còn cuối tuần thì khoảng 900 người, tạo ra sự khác biệt rõ rệt so với lượng khách đông đúc trước đây.

Liễu Nghệ và những người khác có chút không thích ứng kịp, công việc hàng ngày đột nhiên lại trở nên nhàn hạ hơn.

Thực ra, đó là hiện tượng bình thường.

Sau kỳ nghỉ hè, tháng sau lại là kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, trong khoảng thời gian này Hoa Gian Tập cũng đang ở trong thời kỳ giáp hạt*, lượng du khách tất nhiên sẽ không nhiều lắm.

(Thời kỳ giáp hạt là khoảng thời gian khi thóc lúa của vụ mùa đã hết, ngoài đồng những ruộng mạ vừa mới cấy chưa chắc rễ, rau màu vụ trước đã tàn mà vụ mới chưa đến, cây trái trong vườn mới đang chớm nụ.)

Lượng du khách đông đúc trước đây là do hiệu ứng của quảng cáo và hot search, hiện tại độ hot đã giảm, lượng du khách giảm đi cũng là chuyện bình thường.

Buổi tối liên hoan, Liễu Nghệ nói về công viên rừng quốc gia gần đó:

"Hôm nay em đi qua, thấy họ đang chuyển hoa cúc, có vẻ như đang chuẩn bị triển lãm. Có rất nhiều loại hoa cúc, màu sắc khác nhau, có mấy loại vô cùng xinh đẹp, còn có thể thay đổi màu sắc."

Nói đến đây, cô ấy có chút lo lắng:

"Quản lý à, khi họ tổ chức triển lãm hoa cúc, không biết có thu hút du khách qua đó không? Vậy chúng ta phải làm gì đây?"

Cô ấy thực sự rất thích Hoa Gian Tập và không hy vọng cảnh đẹp này không có ai thưởng thức.

Tay cầm đũa ăn của Vương Vân hơi dừng lại, nhẹ nhàng nhăn mày.

Liễu Nghệ có lẽ vừa mới tốt nghiệp, thiếu kinh nghiệm trong việc đối nhân xử thế, cô ấy không nên nói những điều này khi mọi người họp mặt, sẽ khiến nhân viên cảm thấy mất hứng, và sẽ đặt câu hỏi về tương lai phát triển của Hoa Gian Tập..

Diệp Hàm cười an ủi Liễu Nghệ, nói:

"Không sao đâu. Chúng ta và công viên rừng quốc gia không có mối quan hệ cạnh tranh, hai bên tập trung vào các điểm khác nhau, cảnh đẹp cũng không bị trùng lặp. Em yên tâm, khi triển lãm được tổ chức, sẽ có du khách đến, chị đảm bảo."

Mọi người đều được thuyết phục bởi lời nói của cô, và nhanh chóng phục hồi tinh thần.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ họ đã tin tưởng vào Diệp Hàm một cách mù quáng, nghe lời quản lý ắt sẽ không sai.

Vương Vân nhìn qua đám đông vui vẻ, nội tâm chị ấy không khỏi cảm thán.

Dường như sự đoàn kết của nhân viên trong vườn bách thảo rất cao, chị ấy cũng không cần phải lo lắng.

Nhưng khi nói đến lượng khách giảm, Diệp Hàm nhớ đến việc phải xử lý thẻ thường niên.

Bây giờ là thời điểm thích hợp, có thể bắt tay vào xử lý việc này luôn.

Gần đây quá bận rộn, nên cô suýt chút nữa đã quên mất.

Diệp Hàm đã thảo luận vấn đề này với Vương Vân.

Trước tiên là loại thẻ thường niên.

Thường có hai loại: thẻ vật lý và thẻ điện tử.

So với thẻ vật lý, thẻ điện tử tiện lợi hơn, không cần mang theo, sau khi xác minh chỉ cần quét mã QR trên điện thoại là có thể vào công viên.

Trong khi thẻ vật lý cần phải làm riêng, chi phí thiết kế và làm thẻ đều bao gồm ở trong đó, vì thế chi phí sẽ cao hơn.

Nếu làm thẻ vật lý, cần phải gom lại một lần rồi làm, như vậy sẽ khấu hao chi phí.

0.08991 sec| 2380.922 kb