Mà nếu chăm sóc không tốt, cành cây sẽ dài ra, một năm không nở hoa được một lần.
Đồng thời, thời gian hoa quỳnh nở rộ rất ngắn, chỉ có 3 - 4 tiếng, bình thường hoa nở vào lúc 8 - 9 giờ tối, và khép nụ khoảng 2 giờ sáng.
Bởi vì thời gian nở quá ngắn, lại vào buổi tối, cho nên nó được mệnh danh là "Phù dung sớm nở tối tàn", tính trang trí cực cao.
Hoa quỳnh, tuyệt đối có thể được sử dụng làm một cảnh quan đặc sắc.
Diệp Hàm nghĩ kỳ quan ‘Phù dung sớm nở tối tàn’ có lẽ sẽ trở thành một cảnh quan đặc sắc khác của Hoa Gian Tập.
Đợi cho đến khi nhiệm vụ đầu tiên được hoàn thành, có khả năng điều hòa môi trường của nhà kính triển lãm, tác dụng thúc đẩy của dung dịch dinh dưỡng thực vật, cộng với sự chăm sóc cẩn thận, "phù dung sớm nở tối tàn" này sẽ ở trong tầm tay.
Sáng hôm sau, Diệp Hàm liên hệ với đội thi công xây dựng.
Yêu cầu đối phương đến đây sau khi vườn bách thảo đóng cửa, đồng thời mang theo nhiều người một chút.
Vì thế vào lúc chạng vạng tối, mấy chục công nhân xây dựng đã đến Hoa Gian Tập, cầm lấy dụng cụ bắt đầu xây dựng với khí thế ngất trời.
Căn cứ theo sự chỉ dẫn của Diệp Hàm, bọn họ xây dựng một khu vực kín ở phía sau khu cổ thụ, cũng chính là chỗ giao nhau giữa vườn bách thảo và bãi đất hoang, dùng vật liệu không cho ánh sáng lọt vào để bao bọc chung quanh, đồng thời dựng lên tấm chắn rất cao, dùng thứ này để cách ly tầm nhìn của mọi người.
Bên cạnh có một vòng dây thông báo, bên trên treo một tấm biển: Đang trong quá trình thi công, xin đừng tới gần.
Có vẻ như một tòa nhà mới sắp được xây dựng.
Xem ra quy mô khá lớn.
Các nhân viên đương nhiên thấy được động tĩnh lớn này, lúc ăn cơm, Liễu Nghệ tò mò hỏi:
Các nhân viên đương nhiên thấy được động tĩnh lớn này, lúc ăn cơm, Liễu Nghệ tò mò hỏi:
"Quản lý, có phải chúng ta định xây khu triển lãm thực vật mới không?"
Lúc xây nhà ấm trồng hoa thủy tinh cô ấy còn chưa tới làm việc, nghe dì Lưu nói là quản lý tự mình tìm người thiết kế, xây dựng, nên Liễu Nghệ cũng không rõ ràng lắm.
Chờ cô ấy và chú Vương trở về sau kỳ nghỉ phép, nhà ấm trồng hoa thủy tinh đã được xây dựng xong.
Liễu Nghệ cảm thấy nhất định phải tốn rất nhiều tiền.
Thiết kế đẹp như vậy, vật liệu sử dụng lại vô cùng cao cấp, bên trong còn lắp đặt hệ thống điều khiển tự động kiểm soát nhiệt độ, độ ẩm, gần như không cần phải bảo trì thường xuyên.
Như vậy tính ra, ít nhất cũng phải mấy triệu nhỉ?
Mặc dù Liễu Nghệ không nghiên cứu nhiều về phương diện này, nhưng nó giống như một loại vật phẩm có vẻ ngoài tinh xảo nào đó, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô ấy đã biết là rất đắt rồi.
Quản lý thật sự rất giàu có, cũng sẵn sàng chi tiền.
Lúc này vườn mới mở chưa đầy hai tháng, thế mà lại muốn xây khu triển lãm mới, quản lý đúng là rất trân trọng các loài thực vật.
Diệp Hàm nhẹ nhàng gật đầu:
"Đúng vậy, chuẩn bị xây triển lãm nhà kính 2.000 mét vuông.”
Đây là phương án cô nghĩ ra tối qua.
Dùng thủ đoạn này làm vỏ bọc để che giấu kỹ thuật in công nghệ cao của W04.
Nếu không đợi đến sau khi nhiệm vụ hoàn thành, một tòa kiến
trúc khổng lồ rộng 2.000 mét vuông bỗng nhiên nhô lên khỏi mặt đất, quả thực là quá kỳ diệu, hoàn toàn không có cách nào giải thích được.
“Khụ khụ khụ."
Liễu Nghệ uống nước vừa đến cổ họng thì bị sặc, ho kịch liệt, nghẹn đến mức đỏ mặt.
Gì vậy, cô ấy thật sự không nghe nhầm đấy chứ?
Phòng triển lãm 2.000 mét vuông, má ơi?!
2.000 mét vuông đó!!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo