Diệp Hàm nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cô tự lên tiếng giới thiệu:

“Xin chào, tôi là quản lý của Hoa Gian Tập, Diệp Hàm.”

“Xin chào, Phó Vân Trạch.”

Giọng nói của người đàn ông cũng rất dễ nghe, hơi trầm và có chút lạnh lùng, giống như suối băng dưới núi tuyết, thuần khiết không tì vết, hoàn toàn phù hợp với khí chất của anh.

Lúc này, Liễu Nghệ đã từ bỏ anh chàng đẹp trai có cơ bụng 8 múi, giọng nói dễ nghe mà mình mới phát hiện cách đây vài ngày, cô ấy đã hoàn toàn gục ngã dưới chiếc quần tây của anh chàng đẹp trai trước mặt này.

Nếu Phó Vân Trạch là một người nổi tiếng, e rằng sẽ nhiều thêm một fan nữ ‘si tâm không thay đổi’.

Nhưng Diệp Hàm lại chú ý vào một chuyện khác - anh họ Phó.

Là nhân viên trực thuộc Phó thị sao?

Tập đoàn Phó thị là một gia tộc cực kỳ lớn, bao gồm nhiều ngành nghề, nhân sự phức tạp, thế nên Diệp Hàm hoàn toàn không nghĩ đến phương diện người thừa kế.

Nhưng Phó Vân Trạch chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu thân phận của mình với cô.

Mặc dù anh cư xử khiêm tốn và hiếm khi xuất hiện trước công chúng, nhưng trên mạng luôn có những tin tức nhỏ, nếu cô kiểm tra cẩn thận thì có thể phát hiện ra.

*

Cửa xoay mở ra, Diệp Hàm đi ở đằng trước, Phó Vân Trạch cách nửa bước theo sát phía sau, hai người đều cao ráo, dung mạo lại ưu tú, nhìn từ phía sau trông không khác gì là một đôi tình nhân.

Phan Hằng nhét đồ đạc vào trong ba lô, cất chiếc ô trên tay đi.

Thời tiết có chút nóng bức, anh ấy dùng khăn ướt lau sạch, được Liễu Nghệ giúp dán một miếng dán làm mát sau gáy, hiệu quả thực sự rất tốt.

“Tổng giám đốc Phó, anh có muốn thử không?”

“... Được.”

Phan Hằng: Đột nhiên cảm thấy hôm nay sếp nhà mình nói rất nhiều. Tâm trạng tốt sao?

Phó Vân Trạch giơ tay cởi hai cúc áo sơ mi, để lộ làn da trắng lạnh và hầu kết gợi cảm.

Bởi vì dán miếng dán nên cổ áo hơi hếch về phía sau, lúc áo siết chặt lại có thể nhìn thấy đường cong của cơ bắp cực kỳ rõ ràng.

Sau khi dán xong, những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của người đàn ông đặt lên chiếc cúc sắp cài, nhưng rất nhanh lại bỏ ra.

Sau khi dán xong, những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của người đàn ông đặt lên chiếc cúc sắp cài, nhưng rất nhanh lại bỏ ra.

Thời tiết có hơi nóng, thật ra anh cũng không cần phải căng thẳng như lúc ở công ty.

Môi trường ở đây rất trong lành, có thể trải nghiệm thiên nhiên theo một cách khác.

Mà hai vệ sĩ riêng đi theo phía sau kia, một người đã đi cùng Hồ Nguyên Phong đến kiểm tra thiết bị giám sát an ninh trong khu vườn; người còn lại thì đi theo sau mọi người, giữ một khoảng cách nhất định với nhóm người phía trước, không nói một tiếng nào giống như là người vô hình.

Nhưng Phó Vân Trạch có thể cảm nhận được ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn của đối phương, anh cau mày, nói với vẻ xin lỗi:

“Xin lỗi, tôi không muốn mang theo vệ sĩ, nhưng công ty đã sắp xếp từ trước. Tôi thật sự không hề nghi ngờ sự an toàn ở đây. “

“Không sao, tôi có thể hiểu được.”

Diệp Hàm trong lòng rung động, không ngờ anh lại chủ động lên tiếng giải thích.

Người trước mặt này có vẻ như không hề có sự kiêu ngạo của những người thuộc tầng lớp tinh anh, trái lại phẩm chất, tính cách đều cực kỳ tốt, rất khác với những gì cô đã nghĩ.

...

“Đây là loài hoa súng trắng của Ai Cập, thuộc họ hoa súng, chi hoa súng.”

0.08300 sec| 2380.383 kb