Trở lại căn nhà nhỏ ấm áp, Cố Tâm Lan đang cặm cụi bên bàn, từng đường kim mũi chỉ may quần áo.

Thấy nam nhân trở về, nàng vội vàng bỏ dở công việc, chạy ra đón.

"Ta đói rồi."

Trần Tam Thạch vừa nói, Lan tỷ đã tất bật trong bếp. 

Hắn ngồi xuống, mở cuốn sách lấy từ chỗ Hứa Văn Tài ra xem.

Cuốn sách có tên «Đại Thịnh Thư», một bộ sử ký ghi lại các sự kiện lớn từ khi Đại Thịnh khai quốc đến nay.

Trước thời Đại Thịnh là một thời đại hỗn loạn tương tự như thời Ngũ Đại Thập Quốc.

Thái Tổ Tào Tiếp đương triều, vốn xuất thân là gia nô, vậy mà ở trong loạn thế mà thoát khỏi vòng vây, thống nhất lại giang sơn bị chia cắt hơn trăm năm.

Điều đáng chú ý là, Tào Tiếp còn là một đời Kiếm Thần.

Nghe đồn ông từng phi kiếm đoạt mạng người ngoài mười dặm, còn từng một mình p·h·á tan 2300 quân.

"Thế này đã vượt quá phạm vi võ đạo rồi?"

Trần Tam Thạch tăng nhanh tốc độ đọc. ..

Quả nhiên, Thịnh Thái Tổ thuộc hàng độc nhất vô nhị về võ đạo, về sau không còn ai xuất hiện chiến lực cá nhân khoa trương đến vậy.

Trong ba trăm năm sau đó, các đời Hoàng Đế đều theo đuổi võ đạo như Thái Tổ nhưng không ai thành công.

Đến khi Long Khánh Đế lên ngôi, liền dứt khoát tu đạo.

Thậm chí còn không tiếc dùng một phần mười đất đai cả nước trồng lúa linh để cung phụng Thượng Tiên.

"Chẳng lẽ Long Khánh Đế thật sự đã gặp Tiên nhân?"

"Nếu không, hắn đâu phải kẻ ngốc mà lại bỏ ra một phần mười thuế để cung phụng?"

"Hắn cung phụng Thượng Tiên, bắt lão bách tính phải t·r·ả tiền."

Kỹ nghệ: Đọc sách (tiểu thành) Tiến độ: (18/800) Hiệu dụng: Thất Khiếu Linh Lung, tinh thần sáng suốt, xem qua không quên Trần Tam Thạch hơi bực, dứt khoát gấp sách lại, cơm cũng đã xong.

Nửa t·h·ùn·g cơm, t·h·ị·t bò xào, trứng vịt muối, thêm một bát canh cá.

Một cơn gió lùa, tất cả đều sạch trơn.

Trần Tam Thạch không hề lơi lỏng, vừa khôi phục sức liền ra ngoài.

"Tối nay phải học xong toàn bộ thung công mới được!"

Đêm khuya ở nông thôn, trăng tròn treo lơ lửng, một căn nhà cũ, hai bóng người. ..

Một người ở ngoài sân, vóc dáng cao lớn, dưới ánh trăng sương trắng, tập trung luyện võ.

Một người ở trong phòng, dáng vẻ uyển chuyển yêu kiều, dưới ánh nến lập lòe, cần mẫn xe chỉ luồn kim.

"Hô ——"

"Ba mươi sáu đường thung công, xong!"

Cuối cùng cũng luyện xong hết các động tác thung công, Trần Tam Thạch mệt lả ngồi phịch xuống đất.

Luyện xong thung công rồi, ngày mai hắn sẽ bắt đầu chính thức luyện tập thương p·h·á·p, còn cả hô hấp p·h·á·p, không được quên.

Ăn xong bữa khuya đã chuẩn bị sẵn, hắn nghỉ ngơi một lát rồi định luyện tên.

Cố Tâm Lan cũng đi ra, đôi mắt hạnh ẩn chứa nét u oán, gắt giọng: "Ngươi không muốn s·ố·n·g nữa à?"

"Ngươi yên tâm, luyện tên không mệt bằng luyện võ, ta biết chừng mực mà."

Trần Tam Thạch vừa nói vừa giương cung, ai ngờ bị níu tay lại.

"Không cho phép luyện, ngươi không xót cho bản thân ta còn xót đây, nhà ta cũng đâu đến nỗi không có cơm ăn, sao cứ phải liều m·ạ·n·g như vậy?

"Đi, vào nhà đi ngủ."

… Ngày hôm sau.

Bình minh vừa ló dạng, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua màn sương.

Trần Tam Thạch sớm đã luyện tên.

Kỹ nghệ: Bắn tên (tinh thông) Tiến độ: (350/500) Cây cung Nhị Thạch dù có kéo mệt thế nào, thì tiến độ cũng rất nhanh Mồ hôi bỏ ra không hề uổng phí.

Trần Tam Thạch rất hài lòng.

Thấy thời gian đã gần, hắn thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, trước khi đi không quên lấy tám lượng bạc vụn từ trong rương.

"Đúng là quá tốn kém!"

Sau khi trừ đi chi phí ăn uống ngủ nghỉ cùng với mua quần áo vải vóc, trong tay hắn cũng chỉ còn lại mười hai lượng bạc, số tiền này giờ đã cạn đáy vì việc chi tiêu trong nhà. 

"Xong việc này vẫn phải tiếp tục đi săn mới được, không thể bỏ cái nghề kiếm cơm này."

Lấy bạc xong, Trần Tam Thạch thay áo giáp đến quân doanh báo danh.

Vừa ra cửa, liền bị người gọi lại.

Triệu Tiều và Ngô Đạt một trước một sau chạy đến.

"Triệu thúc?"

Trần Tam Thạch hỏi: "Các người đây là?"

"Tìm ngươi bàn chuyện!"

Triệu Tiều thấy áo giáp trên người hắn thì không hỏi gì, chắc đã nghe ngóng từ trước.

"Đúng thế."

Ngô Đạt tiếp lời: "Thạch ca, huynh có biết chuyện con Hắc Hạt ở Hổ Đầu sơn không?"

Trần Tam Thạch khẽ gật đầu.

Hắn sớm đã nghe nói trên Hổ Đầu sơn có Hắc Hạt t·ử, mà hàng năm đều có thợ săn gặp nạn.

"Con súc sinh đó, lại g·i·ế·t người!"

Triệu Tiều nghiến răng nghiến lợi nói: "Ba người nhà Thạch thôn bên cạnh mấy hôm trước lên núi cũng không thấy về, đến đêm qua, cha nó mới tìm được nó, bị Hắc Hạt t·ử ăn đến chỉ còn mỗi cái đầu!

"Thêm nữa gần đây thật sự không có con mồi gì mà đ·á·n·h cả, mấy người bọn ta bàn với nhau, xem có thể nào làm thịt con Hắc Hạt đó không, mọi người còn kiếm chút tiền mà qua mùa đông. Mà sức của riêng bọn ta thì không xong, huynh cũng phải đi cùng. Đến lúc đó, xem ai bỏ sức nhiều thì người đó được chia nhiều tiền."

"Săn gấu..."

Trần Tam Thạch chưa vội trả lời.

Xem ra, đám thợ săn xung quanh đều nghèo đến phát điên rồi, lại dám dòm ngó đến Hùng Hạt t·ử.

Với cung săn của bọn họ căn bản chẳng thấm vào đâu.

Hắn lại vừa khéo có trọng cung, nhưng vẫn có không ít nguy hiểm.

"Hai ngày nữa đi."

Trần Tam Thạch đồng ý, sau khi cùng bọn họ bàn sơ qua về thời gian rồi mỗi người đi một ngả.

Vừa đến quân doanh, hắn liền thấy Chu Đồng đang cằn nhằn liên tục.

"Đồ chó má, tám lượng bạc, sao không đi ăn cướp luôn đi?!"

Hắn đã gia nhập quân doanh thì đương nhiên muốn cố gắng phấn đấu một phen.

Chỉ là cái vệ sở này quá mức mục nát rồi.

Muốn tập võ thì trước tiên phải nộp tiền, không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu nhân tài!

"Chuyện này cũng có đáng gì."

Hứa Văn Tài lại tỏ ra rất dửng dưng: "Ngươi có biết tại sao hai ta phạm tội mà không bị đày đi xa để lao dịch mà lại bị nhét vào quân đồn không? Vì mấy năm gần đây bọn trên tra xét ăn hối lộ, chúng nó đang tranh thủ gom quân số, không thừa cơ vơ vét tí tiền thì chúng nó lại thấy thiệt thòi."

"Thạch Đầu!"

Sau khi Chu Đồng hai người quen thân, cách xưng hô cũng trở nên gần gũi hơn, hắn nhiệt tình nói: "Ngươi có học hô hấp p·h·á·p chưa, ta dạy cho ngươi! Đừng đùa, học được hô hấp p·h·á·p rồi thì luyện thung công sẽ không thấy mệt, mà tốc độ cũng nhanh hơn nhiều."

Hứa Văn Tài kéo tay hắn: "Lão Chu, ngươi không muốn s·ố·n·g nữa à?"

"Lòng tốt của Lão Chu ta xin ghi lòng tạc dạ, nhưng mà thôi."

Trần Tam Thạch lắc đầu.

Cái tên Chu Đồng này đúng là chẳng có tâm cơ gì cả, nếu như cho phép thuộc hạ tự do truyền thụ, thì mấy người ở trên làm sao còn kiếm chác được nữa?

Nhìn quanh.

Có không ít thì cũng phải năm sáu người đã học được hô hấp p·h·á·p rồi.

Hắn cũng không có ý định tiết kiệm tiền, sau khi hỏi rõ đường đi liền lấy bạc đi tìm Lưu bách hộ ở Thiên Hộ sở.

Bách hộ đại nhân liếc nhìn hắn một cái, hỏi tên xong, lập tức cự tuyệt: "Không rảnh."

"Trịnh bách hộ, liệu có thể...?"

"Ta còn muốn dạy người khác."

"Trương bách hộ..."

"Không dạy."

"Hùng bách hộ."

"Lão t·ử không biết."

"... "

Trần Tam Thạch tìm mấy Bách hộ liên tiếp, vậy mà không ai chịu truyền dạy cho hắn.

Rõ ràng giá cả là như nhau!

Trong lòng hắn thấy không ổn, ôm tâm thái thử xem lần cuối cùng đi vào doanh trướng.

Vị Uông bách hộ hôm qua đã dạy cho bọn họ thương p·h·á·p đang nằm trên ghế, buồn chán ăn đậu phộng, dưới chân đầy vỏ.

Trần Tam Thạch chắp tay nói: "Bái kiến Uông bách hộ."

Uông Trực liếc hắn một cái, hồi lâu mới chậm rãi ngồi dậy: "Sao, muốn học hô hấp p·h·á·p?"

"Đúng vậy!"

Trần Tam Thạch cung kính nói: "Mong Uông bách hộ chỉ giáo!"

"Dễ nói, dễ nói."

Uông Trực nhổ vỏ đậu phộng trong miệng ra, xòe bàn tay to ngoắc ngoắc ngón tay: "Đưa đây."

Thoải mái thế?

Trần Tam Thạch ban đầu đã định từ bỏ, hoàn toàn không ngờ tới.

Chẳng lẽ, đám Bách hộ này đã bàn tính trước, chia đều số lượng người học?

Hơi kỳ lạ...

Nhưng sự đã đến nước này, hắn muốn học hô hấp p·h·á·p thì chỉ còn cách đưa tiền thôi. ..

Cung kính đưa tám lượng bạc ra, Trần Tam Thạch đứng im chờ đợi.

"Ngươi còn ngốc ở đó làm gì?"

Uông bách hộ không khách sáo nhét tiền vào trong ngực, sau đó phẩy tay đuổi người.

"Đại nhân, thế này là sao?"

"Hôm nay ta mệt rồi, hai ngày nữa sẽ dạy ngươi."

Trần Tam Thạch trong lòng "lộp bộp" một tiếng...

0.18249 sec| 2499.938 kb