Mặc Hoạ thông qua định phẩm chính thức trở thành nhất phẩm trận sư.

Tin tức truyền về Thông Tiên Thành, mọi người mừng rỡ không thôi.

Đây là trận sư nhất phẩm duy nhất xuất thân tán tu trong Thông Tiên Thành cho đến tận bây giờ.

Du trưởng lão quyết định chúc mừng một chút.

Vừa chúc mừng Mặc Hoạ trở thành nhất phẩm trận sư, cũng chúc mừng Thông Tiên Thành đồng tâm hiệp lực trấn sát đại yêu Phong Không.

Ngoài ra, Du trưởng lão còn có một mục đích khác, chính là tiễn biệt Mặc Hoạ.

Mặc Hoạ sắp ra ngoài du lịch, rời khỏi Thông Tiên Thành.

Mà trấn giết đại yêu, bảo vệ Thông Tiên Thành yên ổn, Mặc Hoạ có thể nói là có công lớn.

Du trưởng lão không biết nên báo đáp thế nào, chỉ muốn dùng ngày lễ toàn thành để đưa tiễn Mặc Hoạ.

Du trưởng lão cố ý tìm Chu chưởng ti, sau khi thương nghị xong, quyết định ngày một tháng mười một là Thông Tiên Tiết.

Sau khi Mặc Hoạ từ Thương Vân Tông trở về, liền thấy Thông Tiên Thành giăng đèn kết hoa, một bầu không khí trước ngày lễ.

Sau khi biết rõ ngọn nguồn, Mặc Hoạ vui vẻ không thôi.

Dù sao ngày lễ rất náo nhiệt.

Thành Thanh Sơn mặc dù lớn, nhưng rõ ràng không náo nhiệt như Thành Thông Tiên, đương nhiên cũng không thú vị bằng Thành Thông Tiên.

Chỉ là Mặc Hoạ vẫn có một chút lo lắng:

"Chúng ta đã xây đại trận, linh thạch đã dùng gần hết rồi, hiện tại còn có linh thạch ăn tết không?"

Du trưởng lão thong dong nói: "Chúng ta trước kia càng nghèo, không phải vẫn ăn tết như thường sao?"

Mặc Hoạ giật mình, cảm thấy rất có đạo lý.

Du trưởng lão cười nói: "Vô luận như thế nào, ngày lễ tóm lại là phải qua, đơn giản chính là lúc giàu có thì trôi qua xa xỉ một chút, không có tiền thì túng quẫn một chút."

"Tuy nói xây đại trận dùng hơn phân nửa linh thạch, nhưng số linh thạch còn lại cũng đủ cho chúng ta dùng."

"Huống chi những cơ nghiệp như Luyện Khí Hành, Luyện Đan Hành đều có, hiện tại càng có đường núi đi lại thuận tiện, qua vài năm, Thông Tiên Thành sẽ càng ngày càng giàu có."

Mặc Hoạ nhẹ gật đầu, lần này hắn an tâm.

Lập tức hắn có chút kỳ vọng nói: "Cuộc sống sau này, sẽ càng ngày càng tốt sao?"

Du trưởng lão gật đầu: "Yên tâm đi, tán tu không sợ chịu khổ, chỉ cần không bị áp bách, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt."

Chỉ cần không bị áp bách...

Mặc Hoạ nghe vậy tâm tình phức tạp.

Nhân chi đạo, tổn hại không đủ để phụng có thừa.

Trên thế gian này, tu sĩ bị áp bách và bóc lột, hẳn là còn có rất nhiều, mà sau Thông Tiên Thành...

Du trưởng lão thấy Mặc Hoạ không biết đang suy nghĩ cái gì, lông mày nho nhỏ nhíu lên, liền vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói:

"Không cần nghĩ nhiều như vậy, cố gắng tu luyện, không mất đạo tâm, làm chuyện trong khả năng là được."

Đôi mắt Mặc Hoạ hơi sáng lên, gật đầu:

"Được!"

Sau đó là vui vẻ ăn tết.

Hắn còn mời Tử Thắng và Tử Hi cùng nhau chơi.

Trang tiên sinh đã đồng ý nhận đồ đệ, nhiệm vụ của Tuyết di lần này đã hoàn thành, cố ý cho hai huynh muội nghỉ phép.

Hơn nữa không lâu sau đó, bọn họ sẽ rời khỏi Thông Tiên Thành, sau đó có thể trở về hay không vẫn là ẩn số.

Cho nên Tuyết di cũng không giữ hai đứa trẻ lại, muốn bọn họ chơi tận hứng, không cần để lại tiếc nuối gì.

Bạch Tử Thắng cao hứng không thôi, ánh mắt Bạch Tử Hi cũng sáng giống như ngôi sao trên trời.

Ngày đó ở Thông Tiên Tiết, Mặc Hoạ đã tận tình nghĩa "địa chủ", mang theo Bạch Tử Thắng và Bạch Tử Hi đi dạo một ngày.

Ban ngày đường phố phi thường náo nhiệt, buổi tối đèn đuốc sáng trưng.

Mặc Hoạ đi trước dẫn đường, Bạch Tử Thắng và Bạch Tử Hi đi theo phía sau hắn.

Bạch Tử Thắng tràn đầy phấn khởi nhìn chung quanh, gặp được thứ mới lạ, liền hỏi:

"Mặc Hoạ, đó là cái gì?"

"Mặc Hoạ, ăn ngon không?"

"Mặc Hoạ, con chuồn chuồn tre này lại biết bay..."

...

Mặc Hoạ làm tiểu sư đệ, đành phải kiên nhẫn giải đáp.

Bạch Tử Hi sẽ không nói nhiều như vậy, chỉ là nhìn thấy bánh ngọt chưa ăn qua, sẽ dừng bước lại, yên lặng nhìn.

Mặc Hoạ liền hiểu, mua mấy khối tới, chia cho Bạch Tử Thắng cùng Bạch Tử Hi mỗi người một khối, vừa đi vừa ăn.

Tuy nói là "mua", nhưng Mặc Hoạ cũng không cần trả linh thạch.

Bởi vì hắn thanh toán, người khác cũng không cần.

Tu sĩ trên cả con đường, hầu như đều quen biết Mặc Hoạ, cũng biết Mặc Hoạ là tiểu trận sư xây đại trận, giết chết đại yêu, hôm nay càng là nhất phẩm trận sư được Đạo Đình nhận định.

Cho nên căn bản không có ai thu Mặc Hoạ linh thạch.

Có một số tu sĩ bày sạp còn bán đồ của mình, chọn vài món tốt, chuyên môn đưa cho Mặc Hoạ.

Mặc Hoạ từ chối, bọn họ còn có thể không cao hứng.

Ba người đi một đường, được một đống đồ, nhưng một viên linh thạch cũng không tiêu.

Bạch Tử Thắng và Bạch Tử Hi rất kinh ngạc.

Bạch Tử Thắng vụng trộm nói: "Mặc Hoạ, nếu không phải ta quen biết ngươi, ta đều hoài nghi con phố này, đều là nhà ngươi mở..."

Mặc Hoạ dở khóc dở cười.

Trên đường lúc này người đến người đi, một mảnh huyên náo.

Đến đêm, màn đêm buông xuống, đèn lồng treo lên, ánh đèn hòa lẫn, kéo dài đến phương xa, Thông Tiên Thành lại là một cảnh tượng khác.

Buổi tối có khá nhiều hoạt động thú vị.

Ví dụ như đấu yêu kịch ở Thông Tiên Thành.

Bởi vì là chúc mừng săn giết Phong Không, cho nên "Yêu thú" trong "Đấu Yêu Hí" biến thành một con trư yêu, hình thể cực lớn, nhìn ngơ ngác ngây ngốc.

Trư yêu là Liệp Yêu Sư giả trang.

Bởi vì trư yêu to lớn, cho nên săn yêu sư giả trang cũng nhiều.

Ngoại trừ ba người Đại Hổ, Đại Bình, Đại Trụ mấy thiếu niên, ngay cả Du Thừa Nghĩa và Du Thừa Vũ hai đại nhân cũng tham gia náo nhiệt.

Xem xong "Đấu yêu kịch", liền bắt đầu ăn "Đồ tể".

Phong Không đã bị Mặc Hoạ dùng đại trận đánh vỡ thành tro đen, đồ ăn giết heo nơi này, giết là trư yêu khác.

Liệp Yêu Sư giết không ít trư yêu, giao cho Phúc Thiện Lâu nấu nướng, đặc biệt dùng để ăn trong ngày lễ.

Chúc mừng giết trư yêu, tự nhiên muốn ăn thịt heo.

Toàn bộ Thông Tiên Thành, mỗi tu sĩ đều ăn một phần.

Sau đó cũng trở thành tập tục của Thông Tiên Thành, sau đó hàng năm vào ngày lễ ngày một tháng mười một, để ăn mừng trấn sát trư yêu Phong Không, tu sĩ Thông Tiên Thành đều sẽ ăn một phần thịt heo.

Ăn xong đồ tể, lại thả khói lửa.

Yên Hỏa Trận lần này, là Mặc Họa vẽ.

Hắn ở trên cơ sở phục trận ban đầu, lại tăng thêm trận pháp mới.

Kết hợp kinh nghiệm lấy được từ Ngũ Hành Đồ Yêu Đại Trận, lợi dụng đạo lý ngũ hành sinh khắc, thần thức tính toán, khiến màu sắc khói lửa càng thêm phong phú, quỹ tích càng thêm rõ ràng, tiêu hao linh thạch cũng ít đi một chút.

Trước khi phóng hỏa, Mặc Hoạ mang theo Bạch Tử Thắng cùng Bạch Tử Hi bò tới một chỗ trên mái hiên.

"Cái mái hiên này là của nhà Du trưởng lão, rất thích hợp xem pháo hoa."

Mặc Hoạ nói với Bạch Tử Thắng và Bạch Tử Hi.

Bạch Tử Thắng sửng sốt, vụng trộm nói: "Ngươi leo lên nóc nhà Du trưởng lão, hắn sẽ không tìm ngươi gây phiền toái sao?"

"Sẽ không." Mặc Hoạ lắc đầu nói: "Trước đó ta đã nói qua với Du trưởng lão."

Nhiều nhất giẫm hỏng vài miếng ngói, giá trị không được mấy đồng.

Bạch Tử Thắng gật đầu, lúc này mới yên lòng.

Thế là ba người đồng môn, một tiểu sư huynh, một tiểu sư tỷ, còn có một tiểu sư đệ ngồi song song trên mái hiên, bắp chân lắc lư, chờ xem pháo hoa phía chân trời.

Trong lòng Mặc Hoạ cũng rất chờ mong.

Mặc dù trận pháp này là hắn vẽ, nhưng dùng hoạ pháp khác nhau, cụ thể thắp sáng ra sao, hắn cũng chưa thấy qua.

Trên nóc nhà của Du trưởng lão, ba người đang ngồi sóng vai.

Mặc Hoạ và Bạch Tử Thắng, tay trái tay phải đều nắm chặt một cái xiên thịt heo đã nướng chín.

Bạch Tử Hi thì đang cầm một cái hộp điểm tâm, trong hộp là bánh ngọt trắng trắng, mềm mềm, hình dáng thỏ con.

Ba người đều có chút chờ mong.

Chỉ chốc lát sau, khói lửa liền tràn ra.

Đầu tiên là một tiếng thanh minh, ánh lửa cắt qua bầu trời đêm.

Sau đó hào quang của trận pháp ngũ sắc phóng lên trời, tụ lại trên không trung, tách ra khói lửa ngũ sắc, tiếp theo lại tách ra, nối tiếp nhau san sát, từng tầng từng tầng truyền xuống, đan thành màn trời ngũ quang thập sắc rực rỡ, phủ kín cả bầu trời đêm.

Giống như là lúc đại trận mở ra, quang mang thịnh cảnh đầy trời.

Chỉ bất quá trong thịnh cảnh này, không có khí sát phạt, chỉ có phồn hoa cùng an bình.

Ba người Mặc Hoạ cũng cùng nhau ngẩng đầu nhìn trời.

Khói lửa rực rỡ đầy trời này khắc sâu vào trong đôi mắt trong suốt của bọn họ, cũng vĩnh viễn lưu lại trong trí nhớ của bọn họ.

Giờ này khắc này, tất cả tu sĩ Thông Tiên Thành đều ngẩng đầu, nhìn mảnh khói lửa đẹp không sao tả xiết này, suy nghĩ xuất thần.

Mà tất cả trận sư của Thông Tiên Thành, cũng bởi vì màn pháo hoa này mà rung động, đồng thời lại nhịn không được nói thầm trong lòng:

"Thả pháo hoa mà thôi, cần phải dùng trận pháp phức tạp như vậy sao..."

...

Thông Tiên Tiết kết thúc trong bầu không khí náo nhiệt vui vẻ.

Sau tết Thông Tiên, Trang tiên sinh sẽ rời đi.

Một ngày sáng sớm, Mặc Hoạ ở ngoài thành cáo biệt cha mẹ.

Ngoài ra còn có Du trưởng lão, Phùng lão tiên sinh, Trần sư phó, Chu chưởng ti, Trương Lan, cùng với Đại Hổ, Đại Trụ, Đại Bình...

Ngoài thành một đám người đông nghịt.

Mọi người nhìn Mặc Hoạ, trong lòng không nỡ.

"Nhất định phải tôn sư trọng đạo, nghe lời Trang tiên sinh cho that tốt." Liễu Như Hoa nhắc nhở nói: "Còn nữa, nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân mình..."

Mặc Hoạ trịnh trọng gật đầu, con mắt có chút ê ẩm.

Mặc Sơn không nói gì, chỉ sờ sờ đầu của hắn, thần sắc ôn hòa nhìn hắn.

Mọi người cũng đều dồn dập tiễn biệt, nói chút lời ân cần dặn dò.

Một lát sau, xe ngựa Bạch gia tới.

Mặc Hoạ leo lên xe ngựa, lại từ trên xe thò đầu ra, vẫy vẫy tay với mọi người.

Vừa hướng cha mẹ hắn, nhiều trưởng bối, bằng hữu, người quen cùng đồng bạn vẫy tay từ biệt như vậy.

Cũng sinh ra ở nơi này với hắn, từ biệt cố hương.

Sau đó hắn bước lên con đường dài đằng đẵng, đi gặp muôn màu thế gian này, đi tìm tòi trận pháp thâm thuý, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về.

Xe ngựa chở Mặc Hoạ, càng lúc càng xa.

Liễu Như Hoa đứng tại chỗ, lưu luyến nhìn Mặc Hoạ, nhìn theo bóng lưng của hắn biến mất ở cuối con đường, biến mất trong dãy núi trùng điệp, biến mất ở đám mây lượn lờ, mãi cho đến khi không nhìn thấy nữa mới thôi.

Nàng lúc này mới yên lặng chảy nước mắt ly biệt.

...

Nửa năm sau, dưới Đại Hắc Sơn.

Một tấm Bia Trấn Yêu khổng lồ đã hoàn thành.

Trấn Yêu Bia này là do lão gia tử An gia tự mình đốc kiến, dùng vật liệu đá thượng đẳng, trải qua gió thổi nắng chiếu mà không hủy.

Trên tấm bia có khắc tên của những tu sĩ cống hiến lớn trong cuộc chiến Thông Tiên Thành trấn giết đại yêu Phong Không.

Trấn sát đại yêu, là công tích lớn nhất mấy trăm qua của Thành Thông Tiên, thậm chí gần ngàn năm nay.

Tấm bia đá này cũng là tấm Bia Trấn Yêu lớn nhất trong ngàn năm qua.

Thông Tiên Thành còn, Trấn Yêu Bia cũng có, tên trên bia cũng có.

Ở vị trí hiển hách của Bia Trấn Yêu có khắc tên An lão gia tử.

Chữ viết mạnh mẽ, thương nhiên hữu lực, từ xa nhìn lại, vừa xem hiểu ngay.

Mà trên tên của An lão gia tử còn khắc một cái tên càng hiển hách hơn:

"Mặc Hoạ".

0.53717 sec| 2450.805 kb