Du Thừa Vũ hơi giật mình, có chút buồn bực.

Nhưng nghĩ lại, Mặc Hoạ nói cũng có đạo lý, hắn bất hòa với Mặc Sơn như thế nào, cũng không đến mức keo kiệt muốn so đo với Mặc Hoạ.

Hơn nữa so đo với nhi tử của Mặc Sơn, cái khác không nói, ít nhất ở trên lòng dạ thấp hơn Mặc Sơn một bối phận.

"Được rồi, ngươi nói cũng đúng, ta không so đo với ngươi."

Mặc Hoạ liền lại hỏi: "Ngươi có phải có một Lang Nha bổng hay không?"

Du Thừa Vũ gật đầu nói: "Không sai."

Mặc Hoạ nhãn tình sáng lên: "Có thể cho ta xem một chút không?"

Du Thừa Vũ có chút không tình nguyện, nhưng nhìn Mặc Hoạ tò mò lại có ánh mắt sáng ngời, lại không đành lòng cự tuyệt, suy nghĩ một chút, liền từ trong túi trữ vật lấy Lang Nha bổng ra, để dưới đất cho Mặc Hoạ nhìn.

Lang Nha bổng dài năm sáu thước, phía trên có gai nhọn, tinh thiết đúc thành tương tự răng sói, dính vết máu u ám.

Những vết máu này đoán chừng yêu thú cùng tu sĩ đều có.

Mặc Hoạ thử cầm xuống, phát hiện một chút cũng cầm không nổi.

Hắn hai tay nâng, Lang Nha bổng vẫn không nhúc nhích tí nào.

"Nặng quá a." Mặc Hoạ nhịn không được nói.

Trong mắt Du Thừa Vũ hiện lên một tia đắc ý: "Đây là tự nhiên."

"Đây là cố ý luyện nặng như vậy sao?" Mặc Hoạ khiêm tốn thỉnh giáo.

"Không sai." Du Thừa Vũ gật đầu nói: "Linh khí nặng, lực đạo lớn, vung vẩy lên, lực sát thương cũng lại càng lớn."

"Ừm." Mặc Hoạ gật đầu.

Du Thừa Vũ bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

"Ta cũng muốn làm một cái."

Du Thừa Vũ sửng sốt: "Làm cái gì?"

Mặc Hoạ chỉ chỉ Lang Nha bổng trên mặt đất: "Cây gậy này."

Du Thừa Vũ nhìn Mặc Hoạ, da thịt mềm mại, cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ, huyết khí không thịnh, vừa nhìn đã biết không phải thể tu, không khỏi hỏi:

"Ngươi không phải thể tu à, làm cái này làm gì?"

Mặc Hoạ trừng mắt nhìn: "Ta tự có biện pháp."

Du Thừa Vũ nhịn không được nhíu nhíu mày.

Mặc Sơn khôn khéo, đứa con trai này của hắn còn tinh ranh hơn hắn, một bụng chủ ý, cũng không biết tính toán cái gì.

"Ta mời ngươi uống rượu!"

Mặc Hoạ thấy Lang Nha bổng, trong lòng có dự định, liền muốn có qua có lại, mời Du Thừa Vũ uống rượu.

"Thương thế của ngươi không nặng, có thể uống một chút." Mặc Hoạ nói.

Du Thừa Vũ do dự một chút, vẫn nhận lấy rượu mà Mặc Hoạ đưa tới, uống một ngụm liền nhíu mày.

Mùi vị ê ẩm ngọt ngào, mùi rượu cũng nhạt, đồ cho trẻ con uống.

Nhưng tình huống bây giờ, có rượu cũng không tệ rồi, cũng không có gì để chọn.

Du Thừa Vũ thở dài, uống mấy ngụm giải tỏa mệt mỏi, lại đột nhiên nghĩ đến, hắn và Mặc Sơn không hợp nhau, đến bây giờ cũng chưa từng uống một chén rượu với hắn.

Bây giờ lại bị con trai Mặc Sơn mời uống một bình rượu trái cây mà tiểu hài tử mới uống.

Tâm tình Du Thừa Vũ trong nháy mắt trở nên có chút phức tạp.

Mấy người nghỉ ngơi xong, thương thế cũng ổn định, liền tiếp tục lên đường.

Sau khi đi được một đoạn đường, Mặc Hoạ thần thức quét nhìn chung quanh, nhẹ nhàng thở ra, liền nói:

"Có thể từ từ đi rồi, không cần phải gấp gáp."

Thần thức thấy bốn phía đã có không ít săn yêu sư.

Đối với Mặc Hoạ mà nói, chung quanh có săn yêu sư, chẳng khác nào đến địa bàn của mình, những tu sĩ ngoại lai kia còn dám đuổi theo, chính là muốn chết.

Quý Thanh Bách không biết tại sao Mặc Hoạ lại nói như vậy, nhưng không hiểu sao lại vô cùng tín nhiệm Mặc Hoạ, cũng đều thở phào một cái.

Trên đường đi, quả nhiên gặp phải săn yêu sư càng ngày càng nhiều.

Liệp Yêu Sư thấy mấy người Du Thừa Vũ, bất kể quen biết hay không, đều sẽ tới chào hỏi.

Ngay từ đầu Du Thừa Vũ còn chưa phát hiện, dần dần hắn đã cảm thấy không đúng.

Những săn yêu sư này đi tới, đều chào hỏi Mặc Hoạ trước, sau đó lại hàn huyên vài câu với hắn.

Một hai người thì cũng thôi đi, đã gặp được bốn năm nhóm săn yêu sư, tất cả đều là như thế.

Thậm chí hắn cảm thấy, những săn yêu sư này đều là vì Mặc Hoạ mà tới, chào hỏi hắn cũng chỉ là tiện thể.

Du Thừa Vũ nhíu mày: "Không thích hợp."

Mặc Hoạ chẳng qua chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng bảy, tuy nói thiên phú không tồi, nhưng nhân duyên không có khả năng tốt như vậy.

Những người này chào hỏi với Mặc Hoạ, nhất định là nể mặt Mặc Sơn cha hắn.

Nhưng thể diện của Mặc Sơn cũng không lớn như vậy.

Cũng không có khả năng, Mặc Sơn thành công Trúc Cơ rồi...

Nếu hắn thành công lên tới Trúc Cơ, Mặc Hoạ là con trai của tu sĩ Trúc Cơ, người khác tự nhiên sẽ cho hắn mặt mũi.

Du Thừa Vũ trong lòng yên lặng suy nghĩ, bỗng nhiên ý thức được như vậy cũng không đúng.

Cha hắn là tu sĩ Trúc Cơ, hắn cũng coi như là con trai của tu sĩ Trúc Cơ, người khác cũng không cho hắn mặt mũi lớn như vậy.

Du Thừa Vũ có chút khó hiểu, nhưng còn có chuyện càng làm cho hắn khó hiểu hơn, chính là áo giáp.

Mấy đợt săn yêu sư đi ngang qua, không nói người người đều có, nhưng ít nhất đa số trên người đều mặc thiết giáp.

Đây chính là áo giáp a! Bọn họ lấy được từ đâu?

Du Thừa Vũ chau mày.

Hắn phụng mệnh cha hắn Du trưởng lão, ra ngoài làm chút chuyện, bởi vì xảy ra ngoài ý muốn, trì hoãn hơn một năm, lúc này mới gấp rút trở về.

Đi ngang qua Thanh Huyền Thành, gặp được Quý Thanh Bách, bởi vì hai người có chút giao tình, hắn lại không quen nhìn gia tộc ỷ thế hiếp người, cho nên ra tay giúp đỡ, cũng cùng nhau đi Thông Tiên Thành.

Lần này trở về, cách hắn rời đi cũng đã hơn một năm.

Nhưng thời gian hơn một năm đối với tu sĩ mà nói cũng không tính là bao lâu.

Làm sao bây giờ trở về, cảm giác cái gì cũng có chút không giống?

Quý Thanh Bách cùng Quý Lễ nhìn những săn yêu sư này, cũng đều âm thầm giật mình.

Đây chính là áo giáp, săn yêu sư trong Thanh Huyền Thành có áo giáp có thể đếm được trên đầu ngón tay, đến Thông Tiên Thành này, sao cảm giác khắp nơi đều có?

Hai cha con Quý Thanh Bách cũng nghĩ không thông.

Mọi người một đường vô sự, ra khỏi Đại Hắc Sơn, từ cửa nam tiến vào Thông Tiên Thành, đập vào mắt chính là thành nam có hàng luyện khí và hàng luyện đan to lớn.

Diện tích cực lớn, quy cách cực lớn, tường ngoài cao ngất, trận pháp sâm nghiêm, nhìn xem rộng lớn mà khí phái.

Bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng rèn sắt thanh thúy, bay ra trận trận đan hương ngào ngạt.

Mấy người Du Thừa Vũ khiếp sợ tột đỉnh.

Không chỉ Thông Tiên Thành, mấy tiên thành gần đó cộng lại cũng chưa từng có sản nghiệp tu đạo có thể lượng bực này.

Du Thừa Vũ khó có thể tin nói: "Những thứ này chẳng lẽ là của Tiền gia?"

Chỉ trong thời gian hơn một năm ngắn ngủi, thế lực của Tiền gia đã lớn đến mức này rồi sao?

Vậy chẳng phải sau này bọn họ sẽ không ngẩng đầu lên được sao?

Mặc Hoạ lắc đầu: "Không phải, xem như của mọi người!"

"Mọi người?" Du Thừa Vũ không rõ.

Bàn tay nhỏ bé của Mặc Hoạ chỉ một cái, đem toàn bộ thành nam quy về dưới ngón tay, nói: "Mọi người."

Du Thừa Vũ hiểu ra, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trong lòng thầm nói: "Ta sợ không phải đang nằm mơ chứ..."

Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy đây chỉ là một giấc mộng mình phiêu bạt bên ngoài, màn trời chiếu đất, nửa ngủ nửa tỉnh.

Trong mộng, hắn một đường bôn ba, rốt cục về tới Thông Tiên Thành.

Thấy được săn yêu sư của Thông Tiên Thành đều mặc thiết giáp, thấy được tán tu xây dựng hàng luyện khí và hàng luyện đan, thấy được mọi người linh thạch dư dả, trên mặt cũng có nụ cười.

Những chuyện này trước kia hắn đều nghĩ tới, nhưng cũng chỉ là nghĩ tới trong mộng.

Cảnh tượng trước mắt, giống như cũng chỉ là giấc mộng kia của hắn.

Mặc Hoạ thấy hắn ngây người, gọi hắn một tiếng: "Du nhị thúc?"

Du Thừa Vũ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhưng nhìn thấy hết thảy vẫn có chút khó tin, trong lòng thầm nghĩ:

"Không phải mộng, chẳng lẽ là ảo thuật?"

Mặc Hoạ thấy thần sắc hắn biến ảo, tâm tình bất định, còn tưởng rằng hắn nhớ nhà, trong lúc nhất thời khó kiềm chế, cũng lười quản hắn.

0.45835 sec| 2416.359 kb