Trận pháp trên lò luyện đan vẽ xong, Mặc Hoạ cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn đã vẽ xong trận pháp nên vẽ, chuyện kế tiếp, liền đều không cần hắn quan tâm.
Trần sư phụ quản lý việc luyện khí, Phùng lão tiên sinh quản lý việc luyện đan, chuyện sau khi hoàn thành là do Ban sư phụ phụ trách, thế cục chỉnh thể do Du trưởng lão quan tâm.
Nhiều nhất có một số chỗ cần dùng đến trận pháp, Mặc Hoạ tùy tiện bổ sung một chút là được.
Chuyện còn lại, chính là chờ phân linh thạch.
Du trưởng lão nói, chờ luyện khí và hành dinh luyện đan, chỉ cần tu sĩ xuất lực, vô luận là săn yêu sư, luyện khí sư, luyện đan sư hay tán tu, đều có thể được chia không ít linh thạch.
Mặc Hoạ ôm đồm toàn bộ trận pháp, Du trưởng lão nói phân cho hắn nhiều linh thạch nhất.
Cụ thể có bao nhiêu, Mặc Hoạ sẽ không đi hỏi, dù sao hiện tại hắn đã đủ linh thạch, chỉ cần đem tâm tư đặt ở trên trận pháp là được.
Mặc Hoạ tổng kết một chút, lần này hắn vẽ rất nhiều rất nhiều trận pháp.
Luyện Khí Hành và Luyện Đan Hành kiến trúc trận đồ bao la rộng lớn, lấy thổ mộc làm chủ, Kim Thủy Hỏa làm phụ, liên quan đến các loại ứng dụng của Ngũ Hành Trận Pháp.
Mặc Hoạ trù tính chung trận đồ, lại vẽ một lần từ đầu tới đuôi, củng cố một chút trận pháp cơ sở.
Luyện khí lô và trận pháp dùng trên luyện đan lô đều là phục trận nhất phẩm, độ khó rất cao, Mặc Hoạ cũng vẽ vẽ sửa đổi, gập ghềnh vẽ ra.
Thần thức tăng cường một chút, lĩnh ngộ trận pháp càng sâu, đối với nguyên lý và ứng dụng của phục trận cũng có khái niệm cơ bản.
Hơn nữa nhờ vào lý giải đối với trận xu phục trận, hiện tại hắn vẽ trận pháp bình thường, cũng có thể dựa vào kết cấu đối với trận xu nắm chắc mà cấu thành, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, chính là thần thức tiêu hao cũng sẽ hơi nhiều một chút.
Nhưng loại vấn đề về thần thức ở trình độ này, đối với Mặc Hoạ mà nói thật ra không tính là vấn đề gì.
Nói tóm lại, mấy ngày nay tuy rằng mệt mỏi, nhưng cũng rất phong phú.
Mặc Hoạ cảm thấy thu hoạch rất lớn.
Hơn ngàn bình yêu huyết hắn tích trữ, cũng tiêu hao hơn phân nửa, hôm nay rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút.
Mặc Hoạ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cảm giác gần đây mỗi ngày đều bận rộn vẽ trận pháp, đều có chút đói gầy, về nhà phải để mẫu thân làm chút đồ ăn ngon, khao chính mình.
"Ăn cái gì tốt đây?"
Mặc Hoạ vừa tính toán, vừa bước chân nhẹ nhàng về nhà.
Đại đường Tiền gia.
Thảm hoa văn huyền sắc trải trên đất, thanh cư bình phong sơn thủy, bàn sơn son thiếp đỏ, thụy thú tử mẫu lư hương, khói hương lượn lờ, một vẻ xa hoa.
Tiền Hoằng đang ngồi trước sảnh đường, Tiền đại sư đang ngồi ở dưới.
Hai người ngồi đối diện uống trà trong mùi thơm của lư hương.
Chỉ là hương khí an thần đốt đã lâu, tâm tình hai người lại đều không thể bình tĩnh.
Tiền Thuận Chi vào cửa, cung kính hành lễ, bẩm báo nói:
"Khởi bẩm gia chủ, trong săn yêu sư không nghe được manh mối của các trận sư khác, chỉ nghe nói trong săn yêu sư có một đứa bé am hiểu trận pháp, mọi người đều gọi nó là "tiểu trận sư"."
"Tiểu Trận sư?" Tiền đại sư nhíu mày: "Bao nhiêu tuổi?"
"Tuổi không lớn lắm, dường như chỉ khoảng mười tuổi, họ Mặc. Về phần cụ thể tên gì, bộ dạng thế nào, nhà ở nơi nào... Các săn yêu sư mồm miệng rất chặt, chúng ta không tìm hiểu được."
Tiền Hoằng lộ vẻ không vui.
Tiền Thuận Chi cúi đầu, thở cũng không dám thở mạnh.
Tiền đại sư hơi trầm tư, nói: "Khẳng định không phải đứa bé này, nhưng hẳn là có chút quan hệ với đứa nhỏ này."
Tiền Hoằng cân nhắc nói: "Ý của Đại sư là, vị trận sư đối nghịch cùng chúng ta kia, rất có thể là sư phụ của đứa nhỏ này, hay là có chút quan hệ sư thừa của hai người..."
"Không sai." Tiền đại sư gật đầu nói: "Trận pháp không có khả năng vô sự tự thông. Tuổi còn nhỏ, liền có thể bộc lộ tài năng ở trên trận pháp, được gọi là "Tiểu Trận sư", đó tất nhiên là có tiên sinh cao minh, hoặc là sư phụ thân truyền."
Tiền Hoằng phân phó với Tiền Thuận Chi: "Tiếp tục điều tra."
Tiền Thuận Chi lúng túng nói: "Chuyện này... làm sao tra..."
Hắn có thể tra đều tra xét, có thể hỏi đều hỏi.
Trước đó là phái con cháu Tiền gia cải trang thành người bán dạo đi ngang qua, uống rượu tán gẫu với nhóm săn yêu sư ở một quán ăn náo nhiệt, lúc này mới thám thính đôi câu vài lời.
Nhưng chỉ hai ngày, đã bị nhóm săn yêu sư phát giác.
Lúc lại đi thám thính, vừa nhắc tới "Trận sư", các săn yêu sư rõ ràng cảnh giác trở nên nặng nề, tán tu bình thường cũng đều giữ kín miệng.
Nếu bọn họ hỏi nhiều, sẽ có săn yêu sư lộ vẻ mặt bất thiện hỏi ngược lại bọn họ.
Nếu đáp không tốt, đoán chừng còn sẽ bị đánh một trận.
Tiền Hoằng cau mày nói: "Vậy thì không hỏi Trận sư, hỏi xem có tu sĩ lạ mặt hay cao nhân nào không, hoặc hành tung khó lường hay không. Nói bóng nói gió, kiểu gì cũng sẽ tìm ra chút dấu vết để lại."
Tiền Thuận Chi lĩnh mệnh, liền muốn lui ra, lại bị Tiền đại sư gọi lại.
"Còn có một việc." Tiền đại sư phân phó nói: "Tiểu trận sư kia, hắn vẽ qua trận pháp gì, ngươi nghĩ biện pháp lấy một ít tới đây, ta xem kỹ một chút."
"Vâng." Tiền Thuận Chi cung kính nói.
Nam Thành luyện khí xây xong, cửa hàng luyện đan cũng sắp hoàn thành.
Áp lực của Tiền gia tăng gấp bội, mà An gia cũng có chút thấp thỏm.
An lão gia tử lại đến một gian phòng trong trà lâu bên ngoài thành nam, cùng gia chủ An gia An Vĩnh Lộc đánh giá cửa hàng luyện khí ở phía xa.
Đã từng là một mảnh phế tích, trên mảnh đất hoang vu hỗn loạn, bây giờ một tòa Luyện Khí hành to như vậy đã được hình thành.
Chỗ tiếp giáp, quy mô của Luyện Đan Hành cũng sắp hoàn thành.
An lão gia tử sinh lòng cảm khái: "Thật đúng là để Du trưởng lão xây xong!"
An Vĩnh Lộc có chút lo lắng: "Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chúng ta càng không có đất để sống."
"Hai nghề luyện khí và luyện đan này, đoán chừng trong vòng trăm năm, An gia chúng ta đều khó có khả năng làm được cái gì. Không chỉ không ăn được thịt, ngay cả ở bên cạnh cướp miếng canh uống, đoán chừng cũng quá sức."
Trong lòng An lão gia tử chán nản.
Tiền gia vốn ép bọn họ không thở nổi, bây giờ thành nam lại có thêm hai cửa hàng luyện khí và cửa hàng luyện đan quy mô lớn như vậy, An gia càng đừng nghĩ có được đường ra.
"Như vậy cũng tốt." An Vĩnh Lộc cảm thấy may mắn: "Dù sao cũng không tranh được, chúng ta cứ an tâm làm ăn ở Linh Thiện Lâu là được."
An lão gia tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn con trai: "Làm ăn cả đời ở thiện lâu, nhìn sắc mặt người khác, có thể có tiền đồ gì chứ?"
"Dù gì cũng có thể kiếm miếng cơm ăn mà không phải sao..." An Vĩnh Lộc nhỏ giọng lẩm bẩm.
Bộ dáng này của hắn, thiếu chút nữa đã treo bốn chữ "Tâm vô chí lớn" lên mặt.
An lão gia tử có chút mệt mỏi.
Đứa con trai này của hắn, bề ngoài nhìn qua coi như đứng đắn, có phong phạm của gia chủ. Vừa gặp chuyện, liền nghĩ được chăng hay chớ, không có nửa phần dã tâm tiến thủ.
Cũng khó trách hắn dạy ra tiểu phú, không có chí hướng lớn gì.
An lão gia tử lười nói chuyện với hắn.
An Vĩnh Lộc tự nhiên cũng yên lặng uống trà, khóe mắt liếc qua cửa hàng luyện khí, đột nhiên kinh dị, nói:
"Cha, cái này dùng trên tường ngoài, hình như là trận pháp rất cao minh..."
An lão gia tử liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi có thể nhìn ra là trận pháp gì?"
"Không nhìn ra." An Vĩnh Lộc lắc đầu: "Nhưng cảm giác không bình thường, ít nhất tốt hơn rất nhiều so với những trận pháp mà phủ đệ An gia chúng ta dùng."
"Ngài nói xem, Du trưởng lão tìm trận sư ở đâu?" An Vĩnh Lộc hiếu kỳ hỏi.
An lão gia tử không nói lời nào, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, mơ hồ có suy đoán, nhưng vẫn không dám tin tưởng.
An Vĩnh Lộc thấy thế hỏi: "Cha, người biết rồi sao?"
An lão gia tử cau mày, trầm mặc không nói, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Ngươi còn nhớ đứa trẻ nhìn thấu trận pháp của An gia chúng ta hay không..."
An Vĩnh Lộc nghe vậy sửng sốt hồi lâu, không khỏi há to miệng, khó có thể tin nói: "Không thể nào..."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo