Ngày hôm sau, Mặc Hoạ ở trong Luyện Khí Hành vẽ lấy trận pháp, bên ngoài Tiền gia liền phái người gây chuyện.
Tường ngoài Luyện Khí Hành chưa xây xong, trận pháp cũng không vẽ xong, cho Tiền gia cơ hội có thể lợi dụng.
Mấy tu sĩ Tiền gia ăn mặc như tán tu bình thường, trà trộn vào Luyện Khí Hành, tìm một góc, thấy bốn bề vắng lặng, liền bắt đầu ra tay phá hư.
Đập sụp mấy chỗ vách tường, đánh nát mấy chỗ nền tảng, chém đứt mấy cây cột gỗ, một ít trận pháp vừa vẽ xong, cũng bị bọn họ bôi bôi xóa xóa.
Có mấy công tượng phát hiện, ra tay ngăn cản, ngược lại bị bọn họ đánh đập.
Một ít săn yêu sư tới trợ giúp, giao thủ mấy hiệp với bọn họ, tu sĩ Tiền gia thấy tình thế không ổn, trực tiếp bỏ chạy.
Buổi chiều Tiền gia lại tới, mặc dù cuối cùng cũng bị săn yêu sư đuổi đi, nhưng vẫn phá hư không ít kiến trúc.
Ban sư phụ bởi vậy mặt mày ủ rũ, chuyện ông ta lo lắng vẫn xảy ra.
Du trưởng lão sau khi biết được việc này liền giận dữ, hắn trước tiên làm bộ ra ngoài, sau đó vụng trộm vòng vèo, xen lẫn trong một đám tượng sư, muốn nhìn một chút xem là ai không có mắt, dám ở dưới mí mắt hắn gây sự.
Cũng không lâu lắm, đám tu sĩ kia lại tới.
Bọn họ tự giác không người phát hiện, bắt đầu làm theo, chuẩn bị nện tường chặt xà.
Nhất cử nhất động của bọn họ đều nằm trong cảm giác thần thức của Du trưởng lão.
Không chờ bọn hắn động thủ, Du trưởng lão đã nhảy dựng lên, tát một cái, đập mấy tu sĩ ngã xuống đất, miệng phun máu tươi.
Du trưởng lão lưu thủ, không lấy tính mệnh bọn họ.
Tu sĩ đầu lĩnh che mặt, có tu vi Luyện Khí tầng chín, thấy Du trưởng lão thì nhanh chân bỏ chạy.
Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là Luyện Khí, sao có thể thoát khỏi tay của Du trưởng lão Trúc Cơ kỳ được.
Mấy hơi thở sau, đã bị Du trưởng lão đuổi kịp, miễn cưỡng còn đánh trả qua mấy chiêu, cũng bị một chưởng của Du trưởng lão đánh quỳ rạp xuống đất, bả vai đau nhức, xương cốt gãy.
Du trưởng lão xé vải đen trên mặt hắn ra, mắng:
"Tiền Thuận Chi, thì ra là thằng nhóc khốn kiếp nhà ngươi!"
Tiền Thuận Chi cắn răng nói: "Ta rơi vào tay ngươi, muốn chém muốn giết..."
Du trưởng lão nắm lấy vai hắn dùng lực, hắn liền kêu thảm lên.
"Giả bộ hảo hán con mẹ ngươi, mặt hàng gì, lão tử có thể còn không biết?" Du trưởng lão mắng.
Tiền Thuận Chi vội vàng nói: "Du trưởng lão, Du trưởng lão! Có chuyện gì từ từ nói, ta cũng vậy... phụng mệnh hành sự!"
"Phụng mệnh ai?"
Tiền Thuận Chi không nói.
Du trưởng lão xì một tiếng khinh miệt: "Đơn giản chính là phụng mệnh lão ô quy Tiền Hoằng kia, ngươi có cái gì nói không ra được?"
Tiền Thuận Chi cười khổ: "Ngài cũng biết rồi, còn hỏi cái gì nữa?"
"Ta muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có thành thật hay không." Du trưởng lão nói.
"Du trưởng lão, ngài nói cái gì thì nói cái đó,ngài đại nhân đại lượng có thể thả ta ra sao?"
Du trưởng lão cười lạnh: "Mơ cái gì chứ? Ngươi không rơi vào tay lão tử thì lão tử sẽ tìm các ngươi gây phiền toái, hiện tại các ngươi chọc giận lão tử, ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
Du trưởng lão hô người, trói đám người Tiền Thuận Chi lại, sau đó ném ở trước cửa Tiền gia.
"Tiền Hoằng ngươi là con rùa đen rút đầu, mặt ngoài không dám lộ diện, âm thầm mưu đồ gây rối, lén lút, hay là không phải nam nhân? Nếu ngươi không phải nam nhân, thì dứt khoát để vợ ngươi tái giá, để con ngươi đổi họ đi!"
Du trưởng lão mở miệng mắng to.
Tiền gia đóng chặt cửa, không có phản ứng gì.
Du trưởng lão tiếp tục mắng, mắng từ dưới lên trên, cuối cùng mắng đến lão tổ Tiền gia, nói hắn vong ân phụ nghĩa, nói hắn không biết liêm sỉ, nói hắn là tiểu nhân đê tiện.
Tiền gia rốt cục không nhịn được, một trưởng lão Trúc Cơ kỳ ra mặt, chỉ trích nói:
"Du Trường Lâm, nơi này là Tiền gia, ngươi đừng ngậm máu phun người!"
Du trưởng lão không thèm quan tâm, hỏi: "Lão rùa đen Tiền Hoằng kia đâu?"
Trưởng lão Tiền gia cau mày nói: "Gia chủ không có ở đây, ngươi có chuyện gì cứ nói với ta là được."
Du trưởng lão hừ lạnh: "Hắn có thể không ở đây sao? Phỏng chừng là trốn trong chăn nữ nhân, không dám ra ngoài đi."
"Du Trường Lâm!" Trưởng lão Tiền gia cả giận nói.
Du trưởng lão thấy tốt thì thu, hắn cũng không phải cố ý mắng người, chỉ là thuận tiện mắng vài câu mà thôi.
Bên Luyện Khí Hành có một đống lớn chuyện, hắn cũng rất bận.
Du trưởng lão liền nói: "Người của Tiền gia các ngươi đến chỗ ta gây sự đi."
Trưởng lão Tiền gia thoái thác nói: "Làm sao ngươi biết là người của Tiền gia chúng ta?"
Du trưởng lão thấy thế lại muốn mắng, trưởng lão Tiền gia lập tức nói: "Được, ngươi muốn thế nào?"
Có phải người của Tiền gia hay không, trong lòng hai bên đều biết rõ, bọn họ cũng rõ ràng, không cần phải vòng vo.
"Cần linh thạch!" Du trưởng lão đơn giản trực tiếp nói.
Trưởng lão Tiền gia nhíu nhíu mày: "Cần bao nhiêu?"
Du trưởng lão giở công phu sư tử ngoạm, tùy ý nói ra số.
Trưởng lão Tiền gia cả giận nói: "Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!"
Du trưởng lão cười cười: "Vậy hai ta trả giá, ngươi đừng vội."
Cuối cùng hai người thương nghị, một người một trăm linh thạch, Tiền gia cầm linh thạch chuộc người, Du trưởng lão không truy cứu nữa.
Du trưởng lão mang theo gần ngàn viên linh thạch trở về.
Một ngàn viên linh thạch này, một bộ phận phải phân cho thợ thủ công và săn yêu sư bị thương, trị thương cho bọn họ, cũng coi như là an ủi một chút.
Du trưởng lão còn lại linh thạch dự định mua chút rượu thịt, khao mọi người một chút, cũng áp chế kinh hãi cho mọi người.
Nhưng hắn cũng biết, Tiền gia sẽ không dừng tay.
Trưởng lão Tiền gia nhận lại Tiền Thuận Chi, mắng: "Thật sự là phế vật, làm việc sao lại không cẩn thận như vậy?"
Tiền Thuận Chi chỉ đành chịu: "Trưởng lão, thật không trách ta, ai có thể nghĩ đến lão thất phu Du Trường Lâm kia gian xảo như vậy. Ta tận mắt nhìn thấy hắn ra khỏi Luyện Khí Hành, lúc này mới động thủ, ai ngờ hắn vụng trộm quay trở về, còn mặc y phục thợ thủ công, lẫn trong đám người, liếc mắt một cái căn bản nhìn không ra."
Trưởng lão Tiền gia thở dài: "Du lão thất phu, đúng là giảo hoạt."
Mấu chốt nhất là không biết xấu hổ, da mặt còn dày hơn lò luyện khí.
Tiền Thuận Chi hỏi: "Trưởng lão, vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao?"
"Vẫn nên làm theo kế hoạch đã định trước." Trưởng lão Tiền gia nói: "Có điều phải cẩn thận một chút, tốt nhất là buổi tối, hoặc là lúc bọn họ nghỉ ngơi, quấy rầy gây rối, không thể để bọn họ ngừng làm việc, ít nhất cũng có thể kéo dài tiến độ của bọn họ."
"Vậy Du Trường Lâm làm sao bây giờ?" Tiền Thuận Chi hỏi.
"Hắn là trưởng lão săn yêu sư, không có khả năng vẫn nhìn chằm chằm vào Luyện Khí Hành, luôn luôn có thời điểm ra ngoài hoặc là sơ sẩy."
"Nhưng... Nếu như bị hắn phát hiện thì sao?" Tiền Thuận Chi nhỏ giọng nói.
Tiền gia trưởng lão thản nhiên nói: "Bị phát hiện rồi, sẽ bị đánh, nhiều nhất chúng ta lại xuất ra chút linh thạch đền cho hắn. Hắn lại không thể thật sự giết các ngươi, nếu không hắn không có cách nào giải thích với bên Đạo Đình Ti."
Tiền Thuận Chi có chút không vui.
Đánh Trúc Cơ kỳ dễ chịu như vậy sao...
Trên người hắn bây giờ vẫn còn đau, xương bả vai cũng gãy, nơi bị đánh qua, Trúc Cơ kỳ linh lực tựa như ngưng trệ cũng như giòi trong xương, khiến hắn đau đớn khó nhịn.
Đây là Du trưởng lão lưu thủ, nếu không mạng của hắn cũng không giữ được.
Trưởng lão Tiền gia không vui: "Ngươi sợ cái gì? Một chút tâm huyết cũng không có!"
Tiền Thuận Chi cúi đầu, không nói gì.
Trưởng lão Tiền gia liền nói: "Ngươi yên tâm, gia chủ đã nói rồi, sau khi chuyện thành công sẽ không bạc đãi các ngươi. Nếu ngươi lập được đại công, những đan dược Trúc Cơ kia cũng không phải là không thể ban thưởng cho ngươi một chút."
Tiền Thuận Chi hai mắt tỏa sáng: "Gia chủ thật sự nói như vậy?"
"Đương nhiên, ta còn có thể lừa ngươi sao?"
Lòng Tiền Thuận Chi liền nóng như lửa đốt: "Tốt, đệ tử lần này liều mạng, cũng phải hoàn thành nhiệm vụ."
Trưởng lão Tiền gia gật đầu: "Đi đi, loại chuyện này giống như chồn trộm gà, chú ý kiên nhẫn một chút. Chỉ có ngàn ngày làm kẻ trộm, không có đạo lý ngàn ngày phòng trộm, bọn họ không thể không lộ sơ hở, các ngươi chỉ cần dụng tâm theo dõi, cũng có thể tìm được cơ hội."
Tiền Thuận Chi chắp tay nói: "Cẩn tuân trưởng lão phân phó."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo