Sau khi rời khỏi khu trung tâm, Lâm Huyễn bắt đầu khám phá trạm thu nhận.
Trong phòng giam nhốt những sinh vật đáng sợ có hình dáng kỳ quái, dàn bia mộ làm người ta kính nể, khu kho hàng thu nhận bị phong tỏa cấm tiến vào và căn phòng dành riêng cho mình...
Tra chìa khóa vào ổ, khóe mắt Lâm Huyễn lộ ra ý cười: "Nơi này lại còn cung cấp bất động sản... sau này nếu mình gặp phiền toái thì có thể trốn ở đây, đảm bảo cho dù kẻ thù có bản lĩnh lớn thế nào cũng không bắt được mình."
Vừa mở cửa ra liền ngửi thấy mùi thối, giống như mùi trứng thối vậy.
Lâm Huyễn bịt mũi, nhìn căn phòng bừa bộn mà thở dài một hơi: "Nơi này rốt cuộc đã bao lâu rồi không có người ở vậy, bụi trên sàn cũng đủ để trồng cây luôn rồi..."
...
Hai giờ chiều, Lâm Huyễn mặc áo khoác đen đặc chế, có chút thấp thỏm đi tới nơi tổ chức hội nghị nhân viên thu nhận.
Cửa lớn mở rộng, nơi này đã ngồi lác đác mười mấy nhân viên thu nhận.
Có vài người mặc áo khoác đen, có người thì dùng phương thức đặc biệt để che dấu danh tính của mình.
Có điều mặc kệ thế nào cũng nhìn thấy được số hiệu trên người, không đến mức lẫn lộn với người khác.
Nơi này có đủ thiết bị giải trí, trông giống như câu lạc bộ cao cấp hơn là nơi tổ chức hội nghị nghiêm túc.
Không khí như thế làm Lâm Huyễn cảm thấy rất thích, hắn cũng không muốn quá căng thẳng.
Thấy Lâm Huyễn đứng ở cửa, một người đàn ông mặc vest đeo mặt nạ che nửa bên mặt mỉm cười đi tới, thuần thục đưa một bao lì xì qua cho Lâm Huyễn, nói: "Xin chào người mới, sau này chúng ta chính là đồng nghiệp với nhau, đây là quà gặp mặt của tôi, mật mã là sáu số không, sau này ở chung thật tốt nhé!"
Lâm Huyễn cầm lấy bao lì xì, mở ra xem thì phát hiện bên trong là một tấm thẻ.
Lâm Huyễn tò mò lấy máy POS mang theo bên người quẹt thử một chút, phát hiện bên trong có tới một trăm ngàn!
Lâm Huyễn có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông mặc đồ vest kia: "Cho dù là đám đại gia bị mình lừa tiền, móc ra trăm ngàn cũng cảm thấy thịt đau, người này thế mà lại trực tiếp mang một trăm ngàn ra làm quà gặp mặt..."
"Đám kia đều là đại gia giả, vị này mới là đại gia thật!"
Người đàn ông mặc vest này chính là Phùng Duệ Tinh, ngoại trừ anh thì trong trạm thu nhận này không còn ai chịu vung tay chơi lớn như thế nữa, vì này thật sự là người có tư cách nói câu tiền tài chẳng qua chỉ là con số.
Nếu như Phùng Duệ Tinh bộc lộ hết năng lực thì trong khoảng thời gian ngắn có thể sáng tạo ra một đế quốc kinh doanh!
Về phần vì sao Lâm Huyễn lại mang theo máy POS ở bên người, đương nhiên là vì luôn có khách hàng thích lấy lý do nhất thời không thể lấy ra được số tiền mặt lớn như vậy để ký nợ...
Đối với phần quà lớn này, Lâm Huyễn không thể thản nhiên nhận lấy, vì thế lại tìm tới Phùng Duệ Tinh, đưa cho đối phương lá bùa hộ mệnh màu vàng dành cho nhóm đại gia.
Lá bùa hộ mệnh này Lâm Huyễn cũng bán với giá trăm ngàn một miếng, sau khi đưa xong mới cảm thấy an tâm một chút.
Phùng Duệ Tinh cầm lấy lá bùa hộ mệnh ngoại trừ đẹp thì không có tác dụng gì kia, nhịn không được bật cười, nhân viên thu nhận mới tới này cũng là một người thú vị.
Sau đó Lâm Huyễn đi tới nơi bày thức ăn, lấy hai con tôm hùm lớn còn lại, kiếm một chỗ ngồi ngồi xuống, quan sát nhóm nhân viên thu nhận kia.
Những người mặc áo khoác đen, phần lớn đều có tính cảnh giác rất mạnh giống như hắn, có lẽ bọn họ cũng là người mới.
Những người ăn mặc tùy ý, hành động rất tự nhiên kia thì hẳn là nhân viên cũ của trạm thu nhận.
Trong số những người cũ kia, có vài người làm Lâm Huyễn có cảm giác rất nguy hiểm, mặc dù nơi này không thể cảm nhận được hơi thở nhưng Lâm Huyễn vẫn theo bản năng biết mình không phải đối thủ của bọn họ.
Trên thực tế thì trước khi Lâm Huyễn gia nhập trạm thu nhận, bất cứ người nào ở nơi này cũng có thể treo hắn lên mà đánh!
Có lẽ, hiện giờ cũng có thể...
Lâm Huyễn đang trầm tư thì một người phụ nữ mặc áo ngủ hóa trang khủng long đi tới bên cạnh Lâm Huyễn, ánh mắt linh động tò mò nhìn hắn.
Không, không đúng, cô ta đang nhìn con tôm hùm ở trước mặt mình.
Lâm Huyễn nhịn không được bật cười, đưa qua một con tôm.
Người phụ nự kia vui vẻ nhận lấy, sau đó đưa cho Lâm Huyễn một túi cải bẹ ngâm chua coi như trao đổi.
"Này... thật là thú vị." Lâm Huyễn không biết nên nói gì cho phải.
...
Một tiếng chuông lanh lảnh vang lên, một người đàn ông kim loại mặc vest đứng ở cửa nói: "Khụ khụ, các vị nhân viên thu nhận, xin hãy im lặng."
"Lần hội nghị nhân viên thu nhận lần này có rất nhiều gương mặt mới, ngài 'Hắc Thập Tự' hi vọng mọi người có thể ở chung với nhau thật tốt, giúp đỡ lẫn nhau, nhanh chóng hòa nhập vào đại gia đình trạm thu nhận."
Tiếp đó người đàn ông kim loại mặc vest vỗ vỗ tay, hai vị cai ngục cầm một đống phong bì phát tiền lương cho nhóm nhân viên thu nhận.
"Hắc Thập Tự đại nhân rất hài lòng với hành động tháng trước của các vị nhân viên thu nhận."
"Cũng nhờ các vị anh dũng hăng hái chiến đấu, cứu giúp được những sinh mệnh vô tội, giữ cân bằng cho thế trong và thế giới hiện thực, làm cho thế giới này lại càng an toàn hơn...."
Tài ăn nói của người đàn ông kim loại mặc vest rất tuyệt vời, giống như đã chuẩn bị sẵn bài diễn thuyết từ sớm rồi vậy, làm nhóm nhân viên thu nhận cũ nghe mà lâng lâng, mà nhóm nhân viên thu nhận mới thì tràn đầy chờ mong.
"Trước khi các vị bắt đầu hoạt động hội nghị như bình thường, còn một thông báo cần báo với mọi người, cửa hàng thu nhận ở khu Tai Hại ở tầng hai trạm thu nhận đã chính thức khai trương."
"Sau này các vị có thể thông qua cửa hàng thu nhận để tiến hành giao dịch."
"Xin mời đi theo tôi..."
Người đàn ông kim loại mặc vest dẫn nhóm nhân viên thu nhận tới khu Tai Hại, mà chính mình thì vẫn ở lại tầng một.
Nếu như không có tình huống đặc biệt, nhóm nhân viên quản lý trung tâm bọn họ sẽ không dễ dàng rời khỏi tầng không gian của mình.
Trước kia khu Tai Hại của trạm thu nhận không được mở ra công khai với nhân viên thu nhận, có điều nếu muốn vận hành cửa hành thu nhận, Ôn Văn liền bỏ đi phần hạn chế này.
Bao gồm cả nhân viên thu nhận đầu tiên là Cung Bảo Đinh, tất cả nhân viên thu nhận đều chưa từng tới tầng hai của trạm thu nhận, vì thế bọn họ đều khá hiếu kỳ với nơi này.
Bí mật của trạm thu nhận rốt cuộc cũng mở ra thêm một chút với bọn họ, mà người đầu tiên bọn họ nhìn thấy chính là người phụ nữ ánh sáng xanh lá mặc lễ phục.
Vừa nhìn thấy có nhiều người tới như vậy, người phụ nữ ánh sáng xanh lá mặc lễ phục trợn mắt lên, trước đây cô chỉ có thể nói chuyện với Ôn Văn nhưng Ôn Văn lại rất ít khi tới nơi này, mà bây giờ có nhiều nhân viên thu nhận ngốc ngốc ngáo ngơ đến như vậy tới đây, quả thực quá tuyệt với
Hiện giờ cô rất cám ơn Ôn Văn đã để mình chịu trách nhiệm cửa hàng này, cửa hàng là nơi mà mỗi nhân viên thu nhận đều phải thường xuyên lui tới, cô rốt cuộc cũng không cần lo lắng phải cô đơn nữa rồi.
Mặc kệ trong lòng kích động cỡ nào, người phụ nữ ánh sáng xanh lá mặc lễ phục vẫn tỏa ra khí chất sang trọng duyên dáng, phong cách rất đoan trang.
Loại chuyện đùa giỡn người kia, phải hai người ở cùng một chỗ mới thú vị, ở trước mặt mọi người thì còn ra thể thống gì nữa chứ.
"Xin chào các vị nhân viên thu nhận, tôi là nhân viên quản lý trung tâm khu Tai Hại."
"Đồng thời cũng là người phụ trách cửa hàng thu nhận, mời các vị lần lượt đặt huy hiệu nhân viên thu nhận ở trước mặt tôi, để tôi mở tư cách sử dụng cửa hàng thu nhận cho mọi người."
Nhóm nhân viên thu nhận xếp hàng trước mặt người phụ nữ ánh sáng xanh lá mặc lễ phục để nhận được tư cách mua đồ trong cửa hàng.
Mà trong quá trình người phụ nữ ánh sáng xanh lá mặc lễ phục xử lý đã âm thầm chiếm không ít tiện nghi.
Chỉ có điều là tất cả mọi người đều không phát hiện, chỉ cảm thấy tính cách của vị nhân viên quản lý trung tâm này có hơi kỳ quái mà thôi.
[end 470]
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo