Có điều tuy chúng là bảo bối mà Ngô Vọng cất giấu nhưng Ôn Văn vẫn tỏ ra ghét bỏ với ba món đồ kia.

Khúc xương kia phải cắm vào trong cánh tay thay thế phần xương vốn có mới có tác dụng, Ôn Văn không muốn tự hại mình.

Mà dược hoàn thì được tìm ra từ trong răng giả, mặc kệ thứ này hiệu quả thế nào, Ôn Văn không có hứng thú ăn một thứ không biết đã bị người ta ngậm trong miệng bao lâu rồi.

Về phần cây gậy kim loại kia...

Tình huống nó được lấy ra từ trong cơ thể Ngô Vọng có chút khó coi, vì thế Ôn Văn thậm chí không muốn dùng tay mình chạm vào nó.

Ngô Vọng được tắm rửa thay quần thơm tho xong nhưng vẫn còn bị dây xích trói chặt, vẻ mặt dữ tợn quay sang điên cuồng gào thét, ngôn ngữ ô uế lỗ tai xuất hiện với tần suất dày đặc, hiển nhiên hắn đã tức giận tới cực điểm.

Lấy cây gậy kim loại ra ở trước mặt nhiều quái vật cấp Tai Nạn như thế, thiết lập lạnh lùng hung ác của hắn làm sao duy trì được nữa chứ?

Kẻ Cuồng Trò Chơi Ngô Vọng hắn đây mặc dù là một kẻ điên nhưng vẫn cần có mặt mũi!

Chẳng qua Ngô Vọng mắng không được mấy câu, Ôn Văn đã tùy ý búng tay một cái, một lớp lá chắn cách âm mỏng xuất hiện.

Ừm, hắn lại bị cấm ngôn nữa rồi.

Không thèm quan tâm tới Ngô Vọng đang điên cuồng vì không còn năng lực, Ôn Văn bắt đầu kiểm tra những thứ khác tìm được trên người hắn.

Ngoại trừ ba món đồ được dấu đặc biệt kỹ lưỡng kia ra, trên người Ngô Vọng chỉ có một chiếc nhẫn là có năng lực hữu dụng, những thứ khác căn bản không phải thứ tốt gì.

Đơn giản nghiên cứu chiếc nhẫn này một chút, Ôn Văn liền phát hiện bên trong nhẫn có một không gian rất lớn, chỉ cần vừa nghĩ một chút thôi đã có thể hút đồ vật ở gần đó vào trong nhẫn, cũng có thể làm đồ vật xuất hiện ở gần đó.

Rất hiển nhiên đây chính là nhẫn không gian trong truyền thuyết!

Thứ tốt của Ngô Vọng hẳn là đều ở trong này.

Ôn Văn đầy mong đợi nhìn chiếc nhẫn này, Ngô Vọng chính là một con chó nhà giàu, không biết trong nhận sẽ có bảo bối gì.

Có điều bởi vì đang sử dụng găng tay Tai Ách, trên mười ngón tay đều có đeo nhẫn vàng, vì thế Ôn Văn lựa chọn đeo chiếc nhẫn không gian này lên chân.

Chất liệu của chiếc nhẫn này rất đặc biệt, sau khi Ôn Văn đeo lên cũng không hề ảnh hưởng tới hoạt động, vì thế sau đó liền cố định trên ngón chân.

Ngón chân Ôn Văn hơi động một chút, linh cảm thăm dò vào trong nhẫn không gian, 'thấy' được tình huống ở bên trong.

Không gian ở trong chiếc nhẫn lớn cỡ mười mấy mét khối, bên trong chứa một mớ đồ vật linh tinh.

Ôn Văn đá mạnh một phát về phía góc tường, đống đồ linh tinh kia liền xuất hiện.

Lục lọi đống đồ kia một phen, Ôn Văn chỉ tìm được hai món coi như hữu dụng, những thứ khác tuy có giá trị nhất định nhưng Ôn Văn nhìn không thuận mắt.

Một cái là bộ bài tây, cũng không biết do chất liệu gì làm thành mà rất cứng rắn, hơn nữa chỉ cần cầm lấy hộp bài thì có thể làm lá bài quay trở lại trong hộp bất cứ lúc nào.

Dùng bộ bài này, Ôn Văn có thể dễ dàng hoàn thành các loại ảo thuật bài, đồng thời các loại bài kết hợp còn có hiệu ứng ánh sáng đặc biệt.

Đối với Ngô Vọng mà nói, bộ bài tây này có lẽ chỉ là một vật phẩm để chơi game với người khác, bởi vì hiệu ứng đặc biệt này kỳ thực chỉ là phát ra ánh sáng trông đẹp vậy thôi chứ không có chút tác dụng gì trong chiến đấu.

Nhưng đối với người nắm giữ năng lực phi tiêu bài tây như Ôn Văn thì bộ bài này có thể tính là một loại vũ khí đặc biệt.

Một thu hoạch khác chính là một hình nộm lớn cỡ bình uống nước.

Miệng hình nộm được khâu bằng chỉ đen, ngoài cái đó ra thì không còn điểm đặc biệt gì khác.

Gọi một cai ngục tới kiểm tra một chút thì Ôn Văn liền hiểu được năng lực của hình nộm này.

Chỉ cần lấy tóc hoặc là vải dính máu tươi của một người quấn vào trên người hình nộm thì có thể xây dựng một tia liên kết của người đó với hình nộm.

Làm hại hình nộm thì có thể trực tiếp chuyển thương tổn lên người chủ nhân của sợi tóc.

Dùng thứ này có thể lập tức giết chết bất cứ người bình thường nào, nếu sử dụng đối với người siêu năng thì cũng có thể gây ra tác dụng kỳ diệu.

Về phần những thứ khác thì đều là những thứ vật tư bình thường mà thôi, không có trợ giúp quá lớn đối với Ôn Văn.

Ôn Văn lắc đầu thở dài nói: "Tuy đã sớm nghĩ tới khả năng những thứ tốt sẽ bị tiêu hao hết, nhưng khi nhìn thấy thì thật sự chỉ còn chút đồ chơi mà thôi, quả nhiên quá đáng tiếc mà.... may mà trước đó đã kịp hố hắn một phen."

Trong quá trình bị Thần Dực Thị Giả đuổi giết, Ngô Vọng đã sử dụng đủ phương pháp mới có thể trốn tới trung tâm thành phố.

Dù sao thì tuy Ngô Vọng rất khó đối phó nhưng năng lực của hắn cũng tới từ những con rối kỳ lạ này và số đồ vật kỳ lạ mà hắn tích lũy được từ nhiều năm chơi trò chơi.

Một khi những món bảo bối này bị tiêu hao sạch sẽ, lực chiến đấu của bản thân Ngô Vọng thật sự rất thảm.

Có điều mặc dù hiện giờ chỉ có những thứ này nhưng Ôn Văn cũng coi như có thu hoạch tương đối khá, cũng không tính là quá mất mát, vì thế Ôn Văn đứng dậy, giải trừ trói buộc trên người Ngô Vọng, rời khỏi khu phòng giam Tai Nạn.

Tạm thời Ôn Văn không vội dạy dỗ Ngô Vọng, lúc này hắn ta đang rất phẫn nộ, kích thích quá lớn có khả năng sẽ gặp phải hiệu quả ngược.

Đợi đến khi Ngô Vọng tiêu tan đi cơn tức trong lòng thì sẽ một lần nữa giày vò hắn, cứ thế vài lần thì hắn sẽ ngoan ngoãn thôi.

Năng lực của Ngô Vọng không có tác dụng gì với Ôn Văn, Ôn Văn cũng không cần làm con rối trò chơi, tất cả quái vật trong trạm thu nhận đều là đàn em của anh.

Vì thế Ôn Văn dự định sẽ phái Ngô Vọng và Vệ Tô ra ngoài, với năng lực của Ngô Vọng, tác dụng mà hắn có thể phát huy khi ở bên ngoài tuyệt đối lớn hơn ở trong phòng giam rất nhiều.

Có điều nói tiếp thì so với quái vật, nhân viên thu nhận hiện giờ hình như có hơi ít.

Tính theo số người hiện giờ, cửa hàng thu nhận mà Ôn Văn vừa mới mở cũng rất khó vận hành.

Hiện giờ Ôn Văn cũng đã thức tỉnh khả năng, vẫn là thực lực cấp Tai Nạn trung tự, thậm chí ngay cả Hắc Thập Tự cũng đã tự mình lên sân khấu, mà nhân viên thu nhận chỉ có lèo tèo dăm ba con mèo lớn mèo nhỏ như thế này đúng là không có mặt mũi.

Cứ nhìn khu bia mộ là biết, bia mộ khu Tai Họa cũng đạt tới mấy vạn, khu Tai Hại và khu Tai Nạn cũng đều có khu bia mộ của mình.

Bởi thế có thể thấy được trạm thu nhận hoạt động bình thường hẳn là phải có rất nhiều nhân viên thu nhận, tuyệt đối không phải chỉ có mười người như thế.

"Nên mở rộng quy mô một chút rồi, lần này không thể chỉ là một hai người... phải nhiều hơn một chút, hơn nữa còn phải phân tán ra.

Chỉ là chiêu mộ một hai nhân viên thu nhận thì có thể tùy tiện quyết định, nhưng chiêu mộ nhân viên thu nhận quy mô lớn như thế thì Ôn Văn cần phải lên kế hoạch và chuẩn bị một chút, không thể nóng vội được.

Đồng nghiệp Vưu Hán đã mất đi năng lực trước đó của Ôn Văn đã có thể chiêu mộ, nhờ vào trạm thu nhận khôi phục năng lực có lẽ sẽ không còn biến thành dáng vẻ kia nữa.

Về phần những nhân viên thu nhận khác, Ôn Văn muốn tiến hành tung lưới phạm vi rộng, phân tán khắp toàn bộ khu Hoa Phủ, không để tình trạng nhân viên thu nhận phân bố quá dày đặc ở cùng một nơi.

Nếu có thể, Ôn Văn còn muốn chiêu mộ nhân viên thu nhận ở các khu lớn khác, như vậy có thể mở rộng thế lực của trạm thu nhận.

Nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Văn đi tới trước phòng giam chứa nguyên vật liệu, nhìn đống tài liệu chất như núi kia, mở trạng thái ngục đốc Tai Nạn, thở dài một tiếng: "Trước khi chiêu mộ nhân viên thì xử lý mấy thứ này trước vậy, cũng không biết phải tốn bao lâu, có hơi đau đầu rồi...

0.11275 sec| 2412.945 kb