Sau khi trói chặt con trùng kia, Ôn Văn chuyển chủ đề nói với Sở Vĩ: "Không ngờ ông cũng tham gia nhiệm vụ lần này."

"Nếu không phải đây là nhiệm vụ cường chế, tui mới không thèm tới, nhiệm vụ ở thành phố kế bên muốn thoải mái bao nhiêu thì có bấy nhiêu." Sở Vĩ bĩu môi oán giận nói.

Ôn Văn tò mò hỏi: "Nhiệm vụ gì ở thành phố kế bên mà lại làm ông nhớ mãi không quên thế?"

Sở Vĩ cười bỉ ổi với Ôn Văn, sau đó dùng vẻ mặt hèn mọn nói với Ôn Văn: "He he, hai hôm trước tui mới nhận một nhiệm vụ, ở thành phố Hoành Giang sát bên có mị ma lui tới, thường có đàn ông phơi thây ngoài đường."

"Sau khi nhận nhiệm vụ này thì tui đã tìm được mị ma kia, muốn bắt cô ta về quy án, cô ta đương nhiên không ngoan ngoãn để tui bắt, muốn nghĩ cách giết tui."

"Suốt mấy ngày liền cô ta đổi đủ cách muốn chơi chết tui, nhưng làm thế nào tui cũng không chết được... he he he, mấy ngày đó thực sự là quá sung sướng."

"Đáng tiếc tui không thể từ chối nhiệm vụ cưỡng chế được, chỉ có thể nhịn đau mang tiểu yêu tinh kia về quy án, bằng không vẫn còn có thể giằng co thêm mấy ngày."

Ôn Văn lùi khỏi bện cạnh Sở Vĩ vài bước, sau khi không còn nghe chương trình của Bích Loa Xuân Quyển nữa thì sở thích của hàng này ngày càng làm người ta chán ghét.

Mị ma có thể có biện pháp gì giết chết hắn chứ, còn không phải ba chiếc rìu sao.

Có điều nghe Sở Vĩ nói vậy, Ôn Văn ngược lại có chút ước ao.

Nhiệt tình hèn mọn trên mặt Sở Vĩ lui đi, sau đó thực nghiêm túc nói với Ôn Văn: "Lại nói tiếp thì tui phải cám ơn ông đấy, nếu không nhờ ông thì bây giờ tui phiền lớn rồi."

"Có ý gì, sau sát hạch siêu thợ săn chúng ta chưa gặp lại lần nào cả mà?" Ôn Văn có chút không hiểu nổi Sở Vĩ.

Sở Vĩ không nói chuyện mà loay hoay một chút trên thiết bị đầu cuối siêu thợ săn, để Ôn Văn xem tin tức mới nhất.

"Bộ dáng của Bích Loa Xuân Quyển bị lộ rồi, đúng là tuổi tác bác gái, vị Vương tiên sinh xếp đầu bảng tặng thưởng thoáng chốc trở thành trọng điểm bị đám dân mạng bàn tán, cuối cùng vì chịu không nổi truyền thông quấy rầy đã di cư sang khu Mỹ Gia rồi..."

Ôn Văn trừng cặp mắt nhỏ nhìn Sở Vĩ, có chút không dám tin.

Sở Vĩ cười khổ một tiếng, gật đầu nói: "Ông đoán không sai, tui chính là người đứng đầu bảng trước kia, nếu không phải đã ngừng tặng thì tên Vương tiên sinh kia căn bản sẽ không thể trở thành người đứng đầu bảng được."

"Nếu không phải ông vạch trần bộ mặt thật của cô ta, bây giờ người bị ép phải di cư chính là tui."

Vẻ mặt Ôn Văn thực quỷ dị, anh quá bận bịu với nhiệm vụ nên không quan tâm phát triển kế tiếp của chuyện 'Bích Loa Xuân Quyển', có điều với sự cuồng nhiệt với Bích Loa Xuân Quyển của Sở Vĩ trước kia, chỉ sợ thật sự có thể làm ra chuyện trèo lên top bảng khen thưởng....

Sau khi ôn chuyện với Sở Vĩ một phen, Ôn Văn bắt đầu quan sát xác chết bị bom nổ trên mặt đất.

Quái vật này có kích thước như khỉ này gọi là thợ săn mặt người, là một loại quái vật tới từ thế giới trong.

Nhưng đối tượng tấn công chủ yếu là mèo hoang chó hoang, rất ít khi tấn công nhân loại, từ vết thương trên đầu thì hẳn là cũng bị loại trùng đó ký sinh nên mới điên cuồng tấn công con người.

Con nhện kia cũng tương tự, với tính tình của loại quái vật này, chúng nó sẽ không nghênh ngang tiến hành giết chóc như vậy.

Đám trùng này nếu chỉ ký sinh nhân loại thì cũng không sao, nhân viên hỗ trợ đang cùng quân đội vây thành, có thể đối phó với bọn chúng, nhưng nếu là ký sinh lên quái vật thì không dễ đối phó như vậy.

Hơn nữa, có thể ký sinh lên quái vật thì tự nhiên cũng có thể ký sinh lên người siêu năng!

Sau đó, Ôn Văn đi tới trước mặt quái vật to lớn kia, lưỡi dao ô uế nhẹ nhàng vung lên, cắt cái thùng sắt trên đầu nó ra, bên trong là dáng vẻ như đầu heo.

"Thân người đầu heo... tên này có phải là đồng tộc của chu Kỳ Bái không?"

"Ừm, cũng không giống lắm, Chu Kỳ Bái là người đầu heo, tên này có lẽ là người đầu heo rừng... có điều nó ít nhất cũng có thực lực cấp Tai Hại thế mà cũng bị loại trùng này ký sinh, loại trùng này có thể ký sinh vượt cấp sao?"

Lại quan sát một lúc, Ôn Văn lắc đầu, ký sinh lên con quái vật này không phải chỉ một con trùng là có thể làm được.

Mà có người dùng thùng đặc chế trùm lên đầu tên này, lại bỏ quái trùng vào trong thùng sắt, quái vật người người đầu heo chỉ có thể tuyệt vọng bị lũ trùng kia ký sinh, vì thế trên thùng sắt mới có vết cào.

"Xem ra không có ai trợ giúp thì đám trùng này chỉ có thể ký sinh vào sinh vật cấp Tai Họa trợ xuống, nếu có người giúp thì có thể vượt cấp ký sinh lên quái vật cấp Tai Hại..."

"Nói tiếp thì đây là nơi nào, thế mà lại có nhiều quái vật như vậy!"

Sau đó Ôn Văn đặt tay lên huy hiệu nhân viên thu nhận, bắt đầu điều tra bản đồ địa hình gầy đây, sau đó phát hiện tầng hầm của tòa cao ốc này có không gian rất lớn, mà trong không gian đó có một thứ mà Ôn Văn không thể nào tưởng được.

Lúc Ôn Văn nghiên cứu đám trùng, Sở Vĩ đang buồn chán đùa nghịch con trùng mà Ôn Văn chộp được.

Năng lực của Sở Vĩ tuy khá bug nhưng chiến đấu chính diện vẫn có chút mệt mỏi, vì thế đối mặt với loại nhiệm vụ này hắn không muốn hành động đơn độc, muốn theo bên cạnh Ôn Văn vớt cá.

Có thể chết ít đi bao nhiêu lần, cho dù thế nào cũng tốt hơn.

Tuy Sở Vĩ không chết được nhưng cảm giác đau của thần kinh cũng không khác gì người bình thường, cảm giác tử vong thật sự không phải cảm giác tốt đẹp gì.

Đột nhiên, một tiếng gầm rú trầm thấp truyền tới, trên mặt Ôn Văn lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.

Mà Sở Vĩ thì tỏ ra khiếp sợ, đó là hơi thở cấp Tai Nạn, khoảng cách của hơi thở này rất gần, mà trước đó hắn lại không cảm nhận được.

"Đi theo ta, thứ kia ở dưới lòng đất, chúng ta giải quyết nó ở bên dưới để tránh thương vong quá nghiêm trọng.

Đúng vậy, ở dưới lòng đất có một con quái vật cấp Tai Nạn, có điều trạng thái của quái vật kia có chút không đúng, giống như trước đó nó vẫn luôn bị vây trong trạng thái ngủ say, nhưng bây giờ thì đã hoàn toàn tỉnh lại vậy.

Theo tầng hầm đi xuống thì giống như đổi một thế giới mới vậy, nơi này vừa lạnh lẽo lại ẩm ướt, hoàn toàn không nhìn thấy chút ánh sáng nào.

Nhưng hoàn cảnh không có ánh sáng này đối với Ôn Văn và Sở Vĩ thì chỉ là chuyện nhỏ.

Sở Vĩ hít mũi nói: "Hoàn cảnh nơi này biến thành như vậy, xem ra con quái vật này đã sống ở đây rất lâu rồi, thế mà Hiệp Hội Thợ Săn lại không phát hiện."

Ôn Văn lắc đầu nói: "Nơi này có quái vật cấp Tai Nạn ở, có lẽ đây là một tổ chức quái vật nhỏ, thành phố Hóa Sơn chỉ là một thành phố nhỏ, bọn họ không phát hiện cũng là bình thường."

Hai người đi tới một không gian rộng rãi thì ngừng lại, Sở Vĩ lấy ra một cây phát sáng, để nơi này mơ hồ có chút ánh sáng.

Bọn họ không cần đi tìm thứ kia, chính nó sẽ tới tìm bọn họ, ít nhất thì hơi thở kia vẫn luôn tiến tới gần hơn, thứ kia không có suy nghĩ chạy trốn.

Sở Vĩ cười nói: "Con quái vật này hình như không thông minh cho lắm, bên chúng ta là hai người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa, ông chính là trung tự, mà nó chỉ là một con quái vật bình thường thôi thế mà lại dám tấn công chúng ta."

Vẻ mặt Ôn Văn lại có chút nghiêm nghị nói: "Quái vật bị trùng ký sinh không có năng lực phân biệt chênh lệch thực lực, con quái vật này nếu đã không phân biệt được thì chứng tỏ nó cũng đã bị ký sinh rồi!"

0.17837 sec| 2413.953 kb