Tòa nhà này tổng cộng có ba tầng hầm, nhưng chỉ có một tầng là mở cửa, đi vào cầu thang tầng hầm thứ hai sẽ thấy một cánh cửa gỗ có chút cũ kỹ khóa kín.
Nhân viên tới lui ở nơi này có đôi khi sẽ nghe thấy tiếng vang nhỏ ở phía sau cửa, cùng với mùi hôi thối kỳ lạ.
Bởi vậy trong tầng hầm tòa nhà này rốt cuộc có thứ gì chính là một truyền thuyết khủng khiếp.
Có điều phần lớn mọi người đều cho rằng tầng hầm kia chỉ là một trò đùa mà thôi, hiện giờ thứ ở bên trong tầng hầm đã hiện ra!
Quái vật dữ tợn từ trong cửa gỗ chật hẹp chen ra, người làm việc ở tầng một trở thành người hi sinh đầu tiên của đám quái vật này, bọn họ lập tức xoay người chạy trốn nhưng lại bị quái vật chen chúc tới xé thành mảnh nhỏ.
Mã Tùng Nhiên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa nghe thấy dưới lầu truyền tới tiếng kêu la thảm thiết thì hắn liền biết chuyện không ổn, lập tức gọi điện báo cảnh sát.
Thế nhưng trong điện thoại truyền tới âm thanh máy bận, cho dù vì giới nghiêm toàn thành phố mà hệ thống thông tin liên lạc với bên ngoài thành phố Hóa Sơn đã bị chặt đứt nhưng ít nhất liên lạc trong thành phố vẫn thông suốt.
Hiện giờ điện thoại không gọi được thì chỉ có một khả năng, đó chính là đang có quá nhiều người đang gọi điện báo cảnh sát.
Mã Tùng Nhiên và ba đồng nghiệp liếc mắt nhìn nhau, lập tức khóa kín cửa lớn văn phòng, đồng thời dùng hai cái bàn lớn chặn cửa lại, cho dù có người xấu thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nào vào được.
Phòng làm việc của bọn họ không lớn, chỉ có bốn bàn làm việc, mặt gần hành lang không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa gỗ lớn.
Sau đó bọn họ thảo luận nên dùng rèm cửa sổ bện thành dây thừng, sau đó từ tầng bốn bò xuống, thế nhưng khi Mã Tùng Nhiên nằm úp sấp trên cửa sổ nhìn xuống thì hắn lập tức từ bỏ ý nghĩ này.
Ngoài cửa sổ có hai chiếc xe hơi đụng vào nhau bốc lên làn khói đen dày đặc, ông chủ của công ty bọn họ đang ở dưới lầu, bị một con nhện to lớn bổ ngục cắn xé.
"Này, là ngày tận thế sao?" Ở bên cạnh Mã Tùng Nhiên, một đồng nghiệp mặt chiếc giày ôm đầu, có chút hỏng mất nói.
"Leo lên, leo lên nóc tòa nhà đi, nói không chừng sẽ có đường sống!" Đồng nghiệp mặt thận heo đề nghị.
Đám quái vật xuất hiện từ bên dưới, chạy lên nóc nhà nói không chừng sẽ kéo dài được một đoạn thời gian, nhưng rất nhanh tiếng kêu la thảm thiết ở nơi khác trong tầng lầu này vang lên.
Ba người bọn hắn hiểu được, hiện giờ đi ra ngoài rất có thể sẽ bị quái vật đuổi theo và giết chết.
Vì thế Mã Tùng Nhiên và đồng nghiệp mặt thận heo cùng trốn trong tủ hồ sơ, mà đồng nghiệp mặt chiếc giày thì trốn dưới bàn làm việc, ba người ngừng thở không dám phát ra âm thanh.
Dần dần tiếng kêu thảm thiết lắng xuống, cả tòa lầu đột nhiên chìm vào an tĩnh quỷ dị, qua thật lâu cũng không còn tiếng kêu la thảm thiết vang lên nữa, tựa hồ đám quái vật kia đã rời khỏi nơi này rồi.
"Có muốn ra ngoài xem một chút không?" Đồng nghiệp mặt giày nhỏ giọng nói.
Mã Tùng Nhiên dùng âm thanh nhỏ hơn đáp lại mặt chiếc giày: "Đừng ra ngoài, cũng đừng lên tiếng, như vậy chúng ta mới an toàn."
Lại qua một chốc, đồng nghiệp mặt giày càng trốn lại càng hoảng hốt, muốn biết tình huống ở bên ngoài, vì thế hắn bỏ lên cái bàn mà bọn họ chắn ở cửa, muốn thông qua mắt mèo trên cửa liếc nhìn bên ngoài một chút.
Từ mắt mèo nhìn ra ngoài, tầm mắt giống như bị che lại, đó giống như một cái thùng sắt dày màu đen.
Mặt chiếc giày thả lỏng một chút, chỉ cần không phải quái vật thì cái gì cũng dễ nói.
Nhưng vào lúc này, cái thùng sắt kia di chuyển một vòng, bên trên có hai cái lỗ tròn lớn cỡ quả trứng, bên trong mỗi cái lỗ tròn kia là một con mắt tràn đầy ác ý!
Tiếng cưa điện chói tai vang lên, mặt chiếc giày theo bản năng muốn vội vàng leo xuống khỏi bàn nhưng đã muộn.
Lưỡi cưa điện rộng hai mươi cm đã trực tiếp đâm thủng cửa gỗ, từ sau lưng đâm vào ngực mặt chiếc giày, cưa điện cắt xén bừa bãi trong cơ thể hắn, mặt chiếc giày nháy mắt đã không còn hơi thở.
Thứ bên ngoài thu cưa điện lại, nhóm hai người Mã Tùng Nhiên thông qua lỗ thông gió của tủ hổ sơ nhìn ra ngoài bị dọa tới mất hồn mất vía nhưng cố gắng bụm miệng lại, không để mình phát ra âm thanh.
Thứ ngoài cửa tựa hồ giết mặt chiếc giày xong thì không còn hứng thú với phòng làm việc này, tiếng bước chân nặng nề đi ra xa.
Hai người Mã Tùng Nhiên thở hắt một hơi, mặt thận heo có chút mập mạp hơi thay đổi tư thế một chút, nhưng cử động này làm lọ mực đặt trên tủ hồ sơ rơi xuống đất, phát ra tiếng vang vang dội.
Trái tim của hai người đều ngừng đập, ngay lúc này phát ra tiếng động, kết quả là gì tựa hồ đã được định sẵn.
Nhưng hành lang vẫn an tĩnh như cũ, quái vật kia tựa hồ đã đi xa, không nghe thấy âm thanh này.
Thế nhưng rất nhanh, tiếng bước chân gấp gáp lại nặng nề kia đã quay lại, hai người còn chưa kịp căng thẳng thì cửa gỗ đã bị một sức mạnh khủng khiếp phá nát thành mảnh vụn, cái bàn dựng sát cửa bị hất văng vào tường vỡ nát, một cái khác bị trực tiếp hất văng ra ngoài cửa sổ.
Tiếp đó một bóng dáng cao gần hai mét từ bên ngoài cửa sổ đi tới.
Xuyên qua khe hở thông gió, Mã Tùng Nhiên chỉ có thể nhìn thấy nửa người trên của kẻ này.
Cánh tay rất to lớn, bắp thịt cuồn cuộn, nhưng phần bụng thì to như đang có thai, trên vai phủ một lớp giáp như chiếc áo vest nhỏ, trên bụng có bộ lông lưa thưa màu nâu, sau lưng cũng có chút lông dài hơi cứng rắn màu nâu.
Mà trên đầu người này đội một cái thùng sắt màu đen, cái thùng sắt kia trông rất dày, bởi vì bên trên có vô số vết ngón tay cào rất sâu nhưng lại không thể cào nát lớp sắt kia.
Trong tay quái vật cầm một cái cưa điện rất lớn, nó muốn tìm ra người sống trong phòng này.
Có điều bởi vì thùng sắt trên đầu nó chỉ có hai cái lỗ tròn nên tầm mắt của nó không được tốt cho lắm, chỉ có thể nhìn thấy một vài thứ, tìm một hồi vẫn không phát hiện được hai người Mã Tùng Nhiên.
Lúc hai bọn họ thả lỏng một chút, quái vật kia đã phát cuồng mà từ trong thùng sắt truyền ra một tiếng gầm nặng nề, tiếp đó nó vung cưa điện trong tay, phá hỏng mọi thứ trong phòng làm việc.
Phòng làm việc này cũng không lớn, với tốc độ phá hoại của nó thì lập tức đã phá tới tủ hồ sơ, mà lá sắt mỏng manh của chiếc tủ căn bản không chống đỡ được loại quái vật này!
Trái tim của Mã Tùng Nhiên đã nhảy lên tới cổ họng, thế nhưng ngay lúc này, một âm thanh nói năng tùy tiện đã hấp dẫn lực chú ý của quái vật kia.
"Ô hay, vác cái bụng chữa thế kia thì hẳn là quái vật mẹ đi, mang theo quái vật con ra ngoài phá hoại, đúng là đáng thương mà, đám quái vật bọn mày không biết phụ nữ có thai cần phải nghỉ ngơi thật tốt à."
Một người mặc áo khoác màu đen mang theo nụ cười xấu xa dựa ở cửa, vừa nhai kẹo cao su vừa mỉa mai quái vật kia.
Mã Tùng Nhiên thở phào một hơi, người này tỏ ra khiêu khích như vậy, không quản hắn có thể đối phó với quái vật kia hay không thì cũng có thể hấp dẫn lực chú ý, đến khi đó Mã Tùng Nhiên có thể chạy khỏi cái tủ sắt này.
Thế nhưng con quái vật thùng sắt kia tựa hồ không muốn nghe người này nói nhảm, nó trực tiếp vung cưa điện, đầu người đàn ông đứng ở cửa bay lên, trên mặt vẫn còn mang theo biểu tình nghi hoặc.
Trái tim Mã Tùng Nhiên lạnh băng, hi vọng có siêu nhân tới cứu bọn họ đúng là suy nghĩ quá kỳ lạ, đây là thế giới hiện thực và nhân loại căn bản không đánh lại quái vật!
Nhưng ngay lúc Mã Tùng Nhiên chán nản thì người đàn ông áo đen bị chặt rụng mất đầu kia thực lạnh nhạt cúi người, nhặt cái đầu của mình lên!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo