Vì không tạo thành khủng hoảng quy mô lớn nên trên hình và chữ viết đều không tính là quá nghiêm trọng, vì thế tuy người đi đường hơi ít một chút nhưng cuộc sống của người dân ở thành phố Vịnh Châu cũng không tính là quá ảnh hưởng, nhà hàng bên đường cũng buôn bán bình thường.

Mà khi tới thành phố nổi tiếng về thức ăn ngon này, suy nghĩ đầu tiên của Ôn Văn chính là đồ ăn.

Vì thế Ôn Văn tìm một nhà hàng hải sản được đánh giá tốt trên mạng, chọn không ít món chiêu bài và một vài món ăn được xử lý trông khá hắc ám.

Đi tới thành phố Vịnh Châu sao có thể không ăn chút đồ ăn 'đặc sắc' chứ?

"Mỹ nữ à, đồ ăn của ngài tới rồi đây..." Người bán hàng bưng đồ ăn tới, nhiệt tình đặt trên bàn Ôn Văn.

"Nói ai mỹ nữ đấy hả? Ông mới là mỹ nữ, cả nhà ông đều là mỹ nữ." Ôn Văn hất tóc, cố gắng trừng to mắt, tức giận nhìn người bán hàng này.

Nhìn nếp nhăn sắc bén trên gương mặt và bộ ria mép gợi cảm của Ôn Văn, người bán hàng có chút không biết phải làm sao.

Đúng vậy, hiện giờ Ôn Văn không phải dáng vẻ nguyên bản.

Bởi vì không dùng thể chất quái vật nên Ôn Văn cũng không sử dụng thân phận siêu thợ săn để hoạt động, vì thế đã cải trang một chút để đề phòng người khác nhận ra.

Năng lực của Hủ Huyết Giả có thể điều khiển lông tóc trên người nên Ôn Văn để mình mọc ra mái tóc dài đen nhánh, chòm ria mép chỉnh tề, lại đặc biệt cải trang một phen, cho dù là người quen cũng rất khó nhận ra đây chính là Ôn Văn.

Khoảng thời gian mấy ngày tiến hành thức tỉnh này, Ôn Văn vẫn luôn dùng dáng vẻ này, có điều bị gọi mỹ nữ vẫn là lần đầu tiên.

Nhưng tuy là Ôn Văn tỏ ra rất phẫn nộ nhưng kỳ thực trong lòng vẫn có chút thú vị.

Nhìn món ăn trên bàn, Ôn Văn bắt đầu nhấp nháp thức ăn, vừa ăn anh vừa quan sát thực khách xung quanh, muốn tìm kiếm manh mối từ trên người những người này.

Địa điểm xảy ra dịch bệnh là một thị trấn đánh bắt cá nhỏ thuộc về thành phố Vịnh Châu, dịch bệnh ở thị trấn đó không phải bệnh tật bình thường, hiển nhiên là có sức mạnh hắc ám khủng khiếp quấy phá.

Nhưng từ biểu cảm trên mặt mọi người, Ôn Văn biết tin tức đã bị Hiệp Hội Thợ Săn phong tỏa nghiêm mật, vì thế ngay cả người dân thành phố Vịnh Châu gần trong gang tấc cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cảm thấy không nhìn thấy gì từ trên mặt những người này, Ôn Văn và Tam Tể Nhi cùng nhau dùng thức ăn ngon.

Tuy thành phố Vịnh Châu là thành phố thức ăn ngon nổi tiếng nhưng hương vị cũng không mấy đặc sắc, ít nhất là so với món ăn đỉnh cấp của Hiệp Hội Thợ Săn thì không chỉ kém một điểm nửa điểm.

Nhưng thức ăn của nhà hàng này rất tươi mới, Ôn Văn chọn nhà hàng này cũng vì nó có không ít món hắc ám nổi danh.

Giun đất chiên, chuột khô, x bò xào cải chua, rận rồng chần, canh não heo táo đỏ...

Mỗi món ăn Ôn Văn đều thưởng thức một chút, cảm thấy mùi vị cũng không tể, rốt cuộc thỏa mãn được ham muốn tìm kiếm thứ mới lạ của mình.

Trước đây khi chưa trở thành người siêu năng, vì huấn luyện năng lực sinh tồn ngoài dã ngoại của mình, Ôn Văn đã từng ăn hết tất cả những sinh vật mà mình bắt được ở trên núi, vì thế anh không hề có tâm lý mâu thuẫn gì với những nguyên liệu hắc ám này.

Có lẽ chỉ có loại nguyên liệu hắc ám kiểu nước tiểu đồng tử trứng ngâm đồ mới có thể làm Ôn Văn chùn bước.

Có điều Ôn Văn gọi món ăn rất nhiều, anh ăn không hết, vì thế chỉ ăn vài ngụm mỗi món, số còn lại vào hết trong bụng Tam Tể Nhi.

Sau đó Ôn Văn cầm lấy một phần nhím biển chưng trứng, con nhím biển này lớn cỡ hai nắm tay Ôn Văn khép lại, trông ngon dị thường, hơn nữa nó còn có giá rẻ nhất trong tất cả các món ăn.

"Lại nói tiếp thì nhím biển ở đây vừa to lại mập, nhưng sao lại rẻ tới vậy chứ, có lẽ nên mua thêm một chút cho đám quái vật nếm thử."

Đang chuẩn bị ăn thì Ôn Văn đột nhiên sững sốt.

"Khoan đã, mình muốn tìm kiếm điều dị thường liên quan tới dịch bệnh, giá bán khác thường của nhím biển có tính là khác thường không?"

Tiếp đó Ôn Văn một lần nữa liếc nhìn về phía bàn ăn của khách trong nhà hàng, phát hiện trên mỗi bàn đều có món nhím biển.

Ở một thành phố duyên hải, nhím biển cũng không tính là thức ăn quý hiếm gì, nhưng cũng không phổ biến đến mức tất cả khách tới ăn cơm đều chọn ăn nhím biển, nhìn dáng vẻ của bọn họ thì nhím biển quả thực là thơm ngon tới cực điểm.

Vì thế Ôn Văn đứng dậy, yên lặng tiến tới cửa nhà bếp xem thử thì thấy mấy cái thùng nước thật to, bên trong chứa chi chít vô số nhím biển.

"Nhiều như vậy... chuyện này chắc chắn có khác thường, dịch bệnh ở trấn Tỉ Dực lẽ nào có liên quan tới nhím biển?"

Đây chỉ là một suy đoán của Ôn Văn mà thôi, có lẽ người nơi này thích ăn nhím biển, có lẽ bởi vì năm nay thu hoạch nhím biển được mùa.

Có điều Ôn Văn đã bắt đầu có nghi ngờ với nhím biển thì đương nhiên sẽ không ăn, lúc tính tiền Ôn Văn liền thuận miệng hỏi ông chủ: "Ông chủ à, nhím biển ở đây sao lại rẻ như vậy, không có vấn đề gì chứ?"

Bởi vì Ôn Văn đã gọi không ít món ăn đắt tiền nên ông chủ rất nhiệt tình nói: "Ngài nhất định là người ngoài tới nơi này, người địa phương đều biết gần đây ngoài biển toàn là nhím biển, tùy tiện chạy ra ngoài là có thể vớt cả một thùng, vì thế giá cả mới rẻ như vậy."

"Hơn nữa năm nay nhím biển còn rất béo rất to, năm rồi lớn cỡ này thì giá cả cao lắm, mà năm nay thì coi là nhỏ thôi, qua thôn này thì không còn tiệm khác đâu, ở Vịnh Châu ăn nhiều xíu đi."

"Cho dù rẻ thì cũng không tới mức tất cả các vị khách đều thích ăn nhím biển đi?" Ôn Văn đưa cho ông chủ một điếu thuốc, hỏi tiếp.

Ông chủ nhận lấy điếu thuốc, thuần thục châm thuốc, sau đó nói: "Phần lớn khách tới ăn cơm thích chọn món rẻ, hơn nữa người Vịnh Châu vốn có truyền thống ăn nhím biển, mọi người đều tin rằng ăn nhiều nhím biển thì sẽ có thể cường thân kiện thể kéo dài tuổi thọ."

Sắc mặt Ôn Văn rất quái dị, anh chưa từng nghe nói tới chuyện ăn nhím biển kéo dài tuổi thọ, làm như nhím biển là linh đan diệu dược không bằng.

Thấy dáng vẻ Ôn Văn có vẻ không tin, ông chủ cười nói: "Nghe nói vào thời cổ xưa, dịch bệnh hoành hành ở gần thành phố Vịnh Châu, người bị bệnh chạy tới một thị trấn cạnh biển chờ chết."

"Sau đó có một buổi tối nọ có một con nhím biển màu vàng óng ánh lớn như một ngôi nhà từ dưới biển bơi lên, người dân trong trấn ăn thịt con nhím biển kia xong thì dịch bệnh vốn sẽ phải chết thế mà bị trị khói"

"Từ đó về sau thành phố Vịnh Châu có truyền thống ăn nhím biển..."

"Nhím biển hoàng kim, dịch bệnh cổ xưa... ông chủ, thị trấn đó tên là gì?" Nghe thấy nội dung có liên quan tới dịch bệnh, đôi mắt Ôn Văn sáng lên, vội vàng hỏi.

Ông chủ lắc đầu nói: "Làm sao tôi biết được chứ, ngay cả tên thành phố Vịnh Châu cũng thay đổi không biết bao nhiêu lần."

Trả tiền xong, Ôn Văn ôm cặp táp màu đen đi ra ngoài tham quan, suy nghĩ về điều ông chủ đã nói.

Truyền thuyết dân gian mà ông chủ kia nói khẳng định có giá trị tham khảo, dù sao thì đây cũng là một thế giới tồn tại siêu năng lực, có điều cũng không thể tin tưởng toàn bộ, loại truyền thuyết này thường có sai lệch rất lớn với hiện thực.

Nếu muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì chỉ có thể tự mình tới hiện trường ôn dịch xem thử mà thôi.

Thị trấn xảy ra ôn dịch là trấn Tỉ Dực, hiện giờ con đường tới thị trấn đã bị phong tỏa, vì thế Ôn Văn lựa chọn đi bộ.

Với thể chất của Ôn Văn thì đi bộ tới trấn Tỉ Dực cũng không mệt nhọc gì.

0.11085 sec| 2452.18 kb