Mục đích Trường Tôn Cảnh theo Ôn Văn hành động chính vì tìm được Hùng Ưng, nói chuyện đàng hoàng một phen, vì thế Ôn Văn cũng không ngại cho Trường Tôn Cảnh cơ hội này, hơn nữa để Trường Tôn Cảnh nói chuyện với Hùng Ưng một chút, nói không chừng có thể có được thu hoạch không tưởng.

Đứng ở trước mặt Hùng Ưng, Trường Tôn Cảnh vừa định nói chuyện thì cởi áo choàng da sói màu trắng của mình ra khoác lên người Hùng Ưng.

Bảo Trường Tôn Cảnh giống như Ôn Văn, nói chuyện với một người đàn ông bị đốt trụi quần áo còn bị dây trói lại tiến hành trò chuyện không chướng ngại rõ ràng có chút khó khăn.

"Hai chúng ta không phải lần đầu tiên gặp mặt, tôi bị cậu đánh nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức trò chuyện, tên của tôi là Trường Tôn Cảnh, tôi là thợ săn."

Thấy Trường Tôn Cảnh, ánh mắt Hùng Ưng có chút né tránh.

Trong số tất cả thợ săn, chỉ có một mình Trường Tôn Cảnh là vẫn luôn kiên nhẫn đuổi bắt cậu, sau khi đánh Trường Tôn Cảnh vài lần, nhìn thấy Trường Tôn Cảnh, Hùng Ưng ngược lại lại cảm thấy hơi sợ.

Trường Tôn Cảnh cười nói: "Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ không vì chuyện cậu đánh tôi trước kia mà trả thù cậu."

"Tôi đã từng trải qua giai đoạn giống như cậu, cố chấp muốn cố gắng đổi lấy một thứ gì đó, thế nhưng bản thân tôi biết tâm tình như vậy là không tốt, gặp cậu tôi liền nhớ lại tôi khi đó."

"Có đôi khi quá kiên cường ngược lại chính là làm hại chính mình, buông bỏ trách nhiệm trên vai, để người khác chia sẻ với cậu mới là một lựa chọn tốt."

Hùng Ưng mở miệng nói: "Anh không biết cái gì cả."

"Vậy cậu nói cho tôi biết đi."

...

Ôn Văn ngồi trên khán đài sân bóng, ăn dưa hấu thuận tay lấy từ tiệm lẩu.

Ừm...

Tiệm lẩu 'Hồ Thượng Trảo' còn cung cấp trái cây miễn phí cho nhóm thợ săn ăn quịt bọn họ, Ôn Văn bỏ hết những loại mình thích vào tủ lạnh trong trạm thu nhận.

Ăn nửa giờ thì cuộc nói chuyện của Trường Tôn Cảnh và Hùng Ưng mới kết thúc.

Trường Tôn Cảnh đi tới bên cạnh Ôn Văn, nói với anh: "Hiện giờ cậu đã có thể tới hỏi chuyện cậu ta rồi, cậu ta sẽ nói hết những gì mình biết với cậu."

"Đây là một thằng nhóc rất cứng đầu, anh làm thế nào thuyết phục được thế?" Ôn Văn tò mò hỏi.

"Dùng tình cảm phục người, dùng lý trí hiểu người, chỉ vậy thôi, nhiều khi người không chịu khuất phục không phải không thể nào thuyết phục, mà là phương pháp thuyết phục không đúng mà thôi." Nói xong, Trường Tôn Cảnh liền cười ha hả đứng ở một bên.

Cởi bỏ gút mắc của Hùng Ưng làm Trường Tôn Cảnh rất cao hứng.

Mà Ôn Văn nhìn gương mặt tươi cười kia, đem ấn tượng về vị đao khách lạnh lùng này chuyển thành mẫu người giống như bác gái tri âm.

Trước khi hỏi chuyện, Ôn Văn đưa cho Hùng Ưng một khối dưa Hami, Hùng Ưng do dự một chút rồi bỏ vào miệng ăn.

"Rất tốt, ăn dưa của tôi thì chính là người của tôi, hiện giờ nói chuyện của cậu đi."

Hùng Ưng thở dài một tiếng nói: "Chuyện này nói ra rất dài dòng."

Ôn Văn ngồi dưới đất, lấy ra hai chai bia đặt dưới đất, làm ra dáng vẻ nghe chuyện xưa nói: "Không sao cả, thời gian của tôi nhiều, tốt nhất là kể hay một chút."

Bia này, đương nhiên cũng là Ôn Văn mang đi từ tiệm lẩu 'Hồ Thượng Trảo'.

"Bốn tháng trước, tôi bị chuẩn đoán mắc bệnh nan y, sau đó trải qua hai tháng điều trị, nếu tôi còn tiếp tục điều trị thì sẽ tiêu hết số tiền tiết kiệm của gia đình để đau đớn vật vã trên giường bệnh bốn tháng rồi chết đi, nhưng nếu không tiếp nhận điều trị thì chỉ có thể sống được hai tháng."

"Tôi không muốn thời gian cuối cùng của cuộc sống sẽ trải qua trên giường bệnh, cũng không muốn dùng hết tiền tiết kiệm của gia đình, như vậy sau khi tôi chết rồi cha mẹ sẽ không có cách nào tiếp tục sống."

"Vì thế tôi chọn lựa hưởng thụ hai tháng sống cuối cùng, trong phạm vi thành phố Khánh Xuyên, cố hết sức phóng túng chính mình, vượt qua hai tháng cuối cùng của cuộc đời mình."

Ôn Văn nhún vai, đối với lựa chọn của Hùng Ưng, anh cũng không nói được là đúng hay sai.

Nhưng nếu trước đây Ôn Văn có cơ hội để mẹ sống nhiều hơn một khoảng thời gian thì anh cũng sẽ nỗ lực bằng bất cứ cái giá nào.

Thế nhưng mẹ có hi vọng anh làm điều đó hay không thì anh không chắc.

"Sau đó, tôi tới viện bảo tàng duy nhất ở thành phố Khánh Xuyên mà mình chưa từng tới, chính là ở nơi đó tôi đã xảy ra thay đổi!"

"Viện bảo tàng quý hiếm đệ nhất liên bang!" Ánh mắt Ôn Văn híp lại, trực tiếp nói ra.

"Ôi chao, anh cũng từng tới đó à?" Hùng Ưng thực kinh ngạc hỏi.

Ôn Văn không trả lời vấn đề của Hùng Ưng, đầu óc điên cuồng vận chuyển.

Nếu như Hùng Ưng thật sự nhờ vào viện bảo tàng đó trốn được số chết, cũng có được năng lực như bây giờ thì chứng tỏ viện bảo tàng kia tuyệt đối có vấn đề.

Nhưng trước đó Ôn Văn đã tự mình dò xét nơi đó, không phát hiện chút vấn đề nào cả, chứng tỏ viện bảo tàng đó ẩn dấu rất sâu.

Mà trực tiếp làm Hùng Ưng có được sức mạnh cấp Tai Nạn tức là ẩn bên trong viện bảo tàng đó là một nguồn năng lượng to lớn!

Hiện giờ Ôn Văn đã quyết định, cho dù thế nào cũng phải tới đó một lần nữa, tìm ra thứ ẩn núp bên trong!

"Cậu nói tiếp đi, sau khi tới viện bảo tàng thì xảy ra chuyện gì?"

Sau đó Hùng Ưng bắt đầu kể lại trải nghiệm của mình, Ôn Văn thì không ngừng phân tích lời cậu ta nói.

Khi Ôn Văn biết Hùng Ưng lấy một trái tim ở viện bảo tàng mới có được năng lực này thì anh liền biết 'trái tim ma quỷ' kia khẳng định là vật thu nhận có cấp bậc tương tự với vòng tay triết học, thế mà nơi đó lại có thể trực tiếp tặng một vật thu nhận cấp bậc như thế đi!

Vì thế viện bảo tàng này đáng giá để Ôn Văn dồn một trăm hai mươi ngàn phần cảnh giác, hiện giờ anh đang là thực lực cấp Tai Nạn, nơi này có lẽ không đụng được.

Anh chỉ cần hỏi ra chuyện của Ôn Duệ, về phần những chuyện khác thì báo lên cho Hiệp Hội Thợ Săn xử lý tương đối thỏa đáng.

Sau khi nghe thấy tin tức về viện bảo tàng, Ôn Văn không quá chú ý tới câu chuyện của Hùng Ưng, nhưng khi nghe Hùng Ưng nói mỗi khi mình cứu người thì bị tổn hại một phần sinh mệnh, anh vẫn nhịn không được chấn động.

Đứa nhỏ này thật sự làm Ôn Văn phải thay đổi cách nhìn.

Ở trong mắt Ôn Văn, tất cả nhân loại kỳ thật chỉ có màu xám tro.

Người cao thượng cũng thế, kẻ bỉ ổi cũng thế, ngoại trừ người điên thuần túy thì tất cả mọi người đều là màu xám tro.

Người cao thượng đến đâu cũng sẽ có chỗ bẩn không muốn để người ta biết, kẻ bỉ ổi tới đâu cũng sẽ dành thiện ý cho một thứ gì đó.

Đúng sai, thiện ác, thật ra là chuyện rất trái lương tâm.

Nhưng không thể nghi ngờ Hùng Ưng chính là người như thế, Ôn Văn thật sự kính trọng.

Bản thân anh không thể làm được chuyện hi sinh chính mình để cứu vớt người xa lạ, Ôn Văn biết những người khác cũng rất khó làm được chuyện đó.

"Cứu thêm một người nữa thì tôi sẽ chết, vì thế sau này tôi sẽ không dùng thân phận này xuất hiện nữa."

"Một năm sinh mệnh cuối cùng này, tôi muốn trải qua với gia đình của mình."

Hùng Ưng kết thúc tự thuật, Trường Tôn Cảnh đau lòng nhìn Hùng Ưng, mà tất cả suy nghĩ của Ôn Văn đều không thể nhìn ra từ biểu cảm trên mặt.

Anh đưa tay đặt trước ngực Hùng Ưng, để sức mạnh của mình thử thăm dò, xác nhận trong lồng ngực Hùng Ưng là một trái tim tràn đầy ác ý.

Đó chính là trái tim ma quỷ kia, có trái tim này tồn tại thì gần như có thể chứng minh lời Hùng Ưng nói là sự thật.

Nếu trong người cậu ta có một trái tim luôn kích động cậu ta làm chuyện xấu, thực tế thì cậu ta không cần phải lừa gạt Ôn Văn làm gì.

0.10882 sec| 2407.586 kb