Thấy Ôn Văn không quá kinh ngạc, vô diện ma nghi ngờ hỏi: "Mày trông có vẻ không hề khiếp sợ với chuyện tao biến thành giống như mày."

Ôn Văn xua tay nói: "Chuyện gặp một chính mình khác thế này lần đầu tiên thấy sẽ khiếp sợ cực kỳ, lần thứ hai thì cảm giác sẽ tốt hơn một chút, về phần lần thứ ba... tao không thể làm gì khác hơn là khó hiểu mày có thật sự giống tao hay không."

"Rốt cuộc có giống hay không, mày sẽ biết ngay thôi!"

Vô diện ma quơ thanh kiếm to lao về phía Ôn Văn, dòng khí màu tím đen đẩy hắn lao tới, xem dáng vẻ thì giống hệt Ôn Văn trước đó!

Con ngươi Ôn Văn co rút, di chuyển sang bên cạnh một bước, dùng thanh kiếm to chống đỡ thanh kiếm của vô diện ma, tiếp đó chém ra một kiếm, cũng bị vô diện ma thuần thục ngăn chặn.

Sau đó vô diện ma lách người tới, thanh kiếm to vung lên không ngừng, cách sử dụng kiếm của hắn quả thực giống Ôn Văn như đúc!

"Ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài, ngay cả năng lực cũng có thể sao chép sao... không, chỉ là trông giống nhau mà thôi."

"Năng lực của nó hẳn là một khả năng linh hoạt rất mạnh, có thể bắt chước được các dạng tấn công, nhưng bản chất sức mạnh thì vẫn là năng lượng màu tím đen kia..."

"Nhưng chỉ dựa vào mô phỏng mà muốn thắng tao... đúng là nằm mơ!"

Trong lúc nói chuyện, Ôn Văn đã không ngừng lùi về sau hơn mười mét, mọi thứ dọc theo đường đi đều bị thanh kiếm to kia phá hủy.

Ánh mắt Ôn Văn trở nên chăm chú, hai tay nắm thanh kiếm to, đột nhiên chém tới một phát, thanh kiếm trong tay vô diện ma bị chặt đứt, trước ngực cũng xuất hiện một vết thương thật sâu, sau đó bị Ôn Văn đá một cú văng ra ngoài.

Khi nãy chính là Vô Danh kiếm pháp – đoạn thiết thức!

"Cho dù mày có thể mô phỏng hình dáng của tao, biểu diễn ra sức mạnh giống như tao, nhưng có rất nhiều thứ mày không thể nào mô phỏng theo được, mày không nghĩ rằng chỉ dựa vào mô phỏng thì có thể chiến thắng được tao chứ?"

Vô diện ma cười khổ một tiếng, vết thương trên người và thanh kiếm kia nhanh chóng khôi phục nguyên trạng, đương nhiên hắn biết chỉ dựa vào mô phỏng thì rất khó thắng được Ôn Văn, nguyên nhân là năng lực của hắn vốn không phải dùng để chiến đấu chính diện.

Bằng không thì đã không muốn rút lui trước khi gặp Ôn Văn như thế.

Trong chiến đấu hắn có thể biến thành dáng vẻ của đối thủ, sử dụng năng lực của đối thủ để tiến hành chiến đấu, nhưng loại mô phỏng này chỉ có thể bảo tồn được một cái.

Một khi hắn biến về dáng vẻ thật sự của mình, hoặc mô phỏng theo đối thủ mới, tuy diện mạo của người từng mô phỏng sẽ lưu giữ lại nhưng khả năng bắt chước được sẽ biến mất, mà trong thế giới hiện thực này hắn cũng chưa từng gặp được đối thủ đáng giá để hắn giữ lâu, vì thế hắn vẫn luôn là tạo hình trứng luộc kia.

Bình thường khi đối thủ bị vô diện ma bắt chước thì sẽ vì diện mạo và khả năng quá giống mà rơi vào hoảng loạn, làm vô diện ma càng dễ dàng tìm được kẽ hở hơn, thế nhưng Ôn Văn lại bình tĩnh dị thường làm hắn không có cách nào cả.

"Mày tưởng rằng mày đã mô phỏng được toàn bộ năng lực của tao rồi sao, tao vẫn chưa dốc toàn lực, bởi vì tao không muốn đắc tội cường giả cấp Tai Biến ở sau lưng mày, đường ai nấy đi đi, hiện giờ hai bên chúng ta đều phải trả cái giá đủ lớn rồi, một khi Hiệp Hội Thợ Săn tới, ai trong chúng ta cũng..." Vô diện ma ngoài mạnh trong yếu nói với Ôn Văn.

"He he... he he, mày sợ!" Ôn Văn cười gằn, thanh kiếm lớn giơ ngang, đột nhiên chém về phía vô diện ma.

Vô diện ma né tránh cú chém kia, nghiến răng nghiến lợi nhào về phía Ôn Văn, hắn chỉ không muốn đánh thôi chứ không phải không thể đánh!

Lần này cách chiến đấu của hắn có khác biệt, cách thức đường kiếm chém tới rất kỳ quái, làm Ôn Văn rất khó thích ứng, chỉ giao thủ vài chiêu thì áo choàng đỏ thẫm trên người đã bị cắt đứt một vài đường nhỏ.

Sau đó vô diện ma thừa thắng xông lên, mỗi kiếm đều chém vào nơi yếu hại của Ôn Văn, thậm chí ngay cả phương hướng né tránh của Ôn Văn hắn cũng đoán được.

"Tên này dựa vào mô phỏng để làm quen với phương thức chiến đấu của mình, sau đó lại dùng võ thuật quen thuộc của bản thân phá giải chiêu thức của mình... hắn có vẻ không hề yếu như vẻ ngoài!"

Lợi dụng tìm kiếm được nhược điểm của Ôn Văn, vô diện ma cấp tốc san bằng khoảng cách thực lực của mình và Ôn Văn, tiến hành kịch chiến với Ôn Văn.

Tuy Ôn Văn ẩn giấu không ít chiêu thức nhưng khả năng của đối thủ dù sao cũng rất giống với anh, vì thế hai người vẫn có thể tính là thế lực ngang nhau.

Khóe miệng Ôn Văn nhếch lên, cuộc chiến thực lực ngang bằng thế này không phải chính là thứ mà anh vẫn luôn tìm kiếm trước giờ sao.

Vì thế Ôn Văn càng đánh lại càng hưng phấn, vô diện ma cũng chỉ có thể kiên trì chống đỡ công kích của Ôn Văn.

...

Ôn Văn ở bên kia chiến đấu hăng say, cuộc chiến của đám quái vật trong khu nhà ở của ác ma cũng sắp kết thúc.

Huyết ma bị đám dơi vây lấy ở giữa không trung, máu mang theo hơi thở cường đại không ngừng nhỏ xuống, Đào Thanh Thanh nằm trên ghế há to miệng, chờ máu nhỏ xuống miệng mình.

Uống uống một hồi thì Đào Thanh Thanh cảm thấy có chút không chút.

Cơ thể cô đột nhiên rất nóng, giống như có thứ gì đó ở sâu trong sơ thể muốn ồ ạt dâng trào.

Tiếp đó ý thức của Đào Thanh Thanh bắt đầu trở nên mờ mịt, hoàn toàn chìm vào ngủ say.

Đào Thanh Thanh một lần nữa tiến hóa, mỗi khi Ôn Văn bắt được quái vật mạnh mẽ đều lấy ra chút máu đặc biệt cung cấp cho Đào Thanh Thanh, giống như que kem máu mà cô ăn trước kia chính là được làm từ máu của Băng Vương Hậu.

Nhóm quái vật cấp Tai Nạn như cô bé quàng khăn đỏ đương nhiên cũng khó tránh được độc thủ của Ôn Văn, vì thế trong cơ thể Đào Thanh Thanh tích lũy một lượng lớn huyết năng, chúng đã vượt quá khả năng cực hạn của Vampire cấp bậc như cô.

Hôm nay hấp thu toàn bộ huyết năng của loại quái vật huyết ma tương tự với Vampire này, số năng lượng kia rốt cuộc cũng bắt đầu bùng nổ, làm Đào Thanh Thanh tiến vào trạng thái tiến hóa!

Trong đống đổ nát ở phòng hội nghị, thiên sứ Phổ Quang lơ lửng cách mặt đất một mét, ngón tay chỉa nghiêng xuống.

Một cột ánh sáng từ ngón tay thiên sứ Phổ Quang bắn ra ngoài, xuyên thủng mi tâm một con ác ma.

Con ác ma này chính là thôn phệ ma!

Thôn phệ ma đã chết trong tay thiên sứ Phổ Quang, thôn phệ ma bị thương nên sức mạnh bị hạn chế, khi đơn độc đối mặt với thiên sứ Phổ Quang căn bản không có khả năng trả đòn, chỉ có thể tuyệt vọng bị thiên sứ Phổ Quang dùng ánh sáng đốt thủng đầu.

Mệnh lệnh của Ôn Văn là đánh bại và bắt giữ đám quái vật này, nhưng thiên sứ Phổ Quang căn bản không suy nghĩ muốn để đám quái vật này có đường sống, cho dù xiềng xích đã đưa ra cảnh báo, thiên sứ Phổ Quang vẫn giết giết thôn phệ ma.

Bởi vì tình huống trên chiến trường rất phức tạp, Ôn Văn đã thiết lập để xiềng xích ghi nhớ lại đồng thời cảnh báo những hành vi không tuân thủ theo quy định, nghiêm phạt sẽ do Ôn Văn tự mình tiến hành, vì thế lúc này Phổ Quang vẫn chưa bị trừng phạt.

Ở bên kia chiến trường, cánh tay của khủng trảo ma đã vặn vẹo méo mó, thoi thóp chỉ còn một hơi bị Nhan Bích Thanh túm trong tay.

Thực lực của khủng trảo ma không kém, nếu là trạng thái bình thường thì có lẽ Nhan Bích Thanh muốn thắng cũng không dễ dàng, nhưng dưới trận tập kích bằng đạn vân bảo của cô bé quàng khăn đỏ, khủng trảo ma là kẻ bị thương nặng nhất, vì thế Nhan Bích Thanh đánh bại hắn mà không hề bị thương!

Trong số tất cả quái vật cấp Tai Nạn, chỉ có Nhan Bích Thanh có chỉ số thông minh cao nhất, cũng là quái vật nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của Ôn Văn nhất.

Bởi vì chỉ có hắn là hiểu rõ ràng nhất về tình cảnh của mình.

0.10578 sec| 2406.148 kb