"Áo choàng, áo choàng gì?" Ôn Văn khó hiểu hỏi.

Cô bé quàng khăn đỏ khao khát nhìn Ôn Văn nói: "Chính là cái áo có mũ trùm đỏ ngươi đã cướp trên người ta ấy, không có nó ta không thể phát huy thực lực được."

"Ah, nó là cái này này."

Ôn Văn búng tay một cái, một chiếc áo khoác màu đen khoác ở bên ngoài chiếc áo choàng.

Cô bé quàng khăn đỏ gấp gáp giải thích: "Không phải cái này, là cái loại đặc biệt, có thể lấy vũ khí từ trong đó..."

Ôn Văn từ trong áo khoác lôi ra một ống phóng rốc két nói: "Thì chính là cái này."

Rốt cuộc hiểu được cái áo khoác đen trên người Ôn Văn chính là chiếc áo choàng đỏ xinh xắn đáng yêu của mình sửa lại, cô bé quàng khăn đỏ thoáng chốc mất đi lý trí.

"Áo choàng.... của tui? Kẻ xấu xa này, tui liều mạng với ông!"

Áo choàng đỏ chính là báu vật được truyền lại nhiều đời của gia tộc cô bé quàng khăn đỏ, bây giờ không có, cô đã không còn là người gia tộc cô bé quàng khăn đỏ nữa rồi.

"Đàng hoàng chút đi, đừng có làm rộn."

Ôn Văn chỉ túm nhẹ sợi xích một cái, cô bé quàng khăn đỏ lập tức ngoan ngoãn trở lại, cơn đau đớn thấu xương kia đủ làm cô quên đi nỗi nhục gia tộc.

Tiếp đó Ôn Văn tùy tiện ném cho cô bé quàng khăn đỏ vài khẩu súng, một ít thuốc nổ năng lượng cao và một khẩu phóng rốc két cá mập chứa đạn vân bạo: "Ngoan, dùng mấy thứ này chơi đi, không đủ thì tới tìm tôi."

Thứ đã vào trong tay Ôn Văn thì chính là của Ôn Văn, cô bé quàng khăn đỏ muốn lấy lại là không có cửa.

Cô bé quàng khăn đỏ cầm mấy thứ kia, nổi giận đùng đùng bắt đầu phá hoại khu nhà của ác ma, cô chịu oan ức ở chỗ Ôn Văn thì phải tìm đám ác ma này đòi trở lại!

Mắt thấy nhóm ông lớn cấp Tai Nạn đều đã ra tay, quái vật cấp Tai Hại cũng không dám kì kèo, phân tán ra quỷ khóc sói tru lao vào khu nhà xưởng này.

Trong khoảng thời gian ngắn, khu nhà ở trắng tinh của đám ác ma giống như quần ma loạn vũ, thứ quỷ quái gì cũng có.

"Bé cưng Thanh Thanh, chú ý an toàn nhé." Ôn Văn quơ tay nói với Đào Thanh Thanh.

Đào Thanh Thanh hung hăng trợn mắt lườm Ôn Văn, chu môi huýt sáo một tiếng, vô số con dơi từ các hướng bay tới đảo quanh người cô, làm cô trông như nữ hoàng bóng đêm bay về phía khu nhà.

"Tất cả bọn chúng đều ra tay rồi, mình chờ một lát cũng nên hành động."

Đợi đến khi đám quái vật nháo động tĩnh đủ lớn, Ôn Văn liền gọi cho số điện thoại tố cáo thuộc về siêu thợ săn, thông báo thẳng tới tổng bộ thợ săn khu Hoa Phủ.

"He he, xin chào chị gái liên lạc, tôi là siêu thợ săn mới biệt hiệu là 'Biến Thái', tôi muốn báo... ừm, có chuyện lớn muốn báo."

"Địa điểm là nhà máy sản xuất pin Coway ở khu ngoại ô phía nam thành phố Lộc Cảng tỉnh Đông Sơn, có hơn năm mươi con quái vật cấp Tai Hại, gần mười con quái vật cấp Tai Nạn đang chiến đấu sống mái với nhau."

"Hai bên đang giao chiến, một phe là ác ma, phe kia là một đám quái vật mặc áo choàng đỏ sậm, à đúng rồi, phía sau áo choàng in hình thập tự màu đen, một mình tôi không thể giải quyết được, xin được trợ giúp."

Sau khi hí hửng báo tin đi, Ôn Văn cất thiết bị đầu cuối của siêu thợ săn, trùm kỹ mũ trùm.

Tố cáo lúc này chính vì muốn mò được chỗ tốt trước khi Hiệp Hội Thợ Săn tới trợ giúp lại có thể không để đám ác ma này chạy trốn.

Tiếp đó Ôn Văn đội mũ trùm, vác một thanh kiếm to như ván cửa, túm xiềng xích một cái, thoảng chốc có một con ưng khổng lồ có màu lông vàng đỏ từ trên không trung đáp xuống, đừng bên cạnh anh.

Con ưng khổng lồ này chính là anh anh quái mà Ôn Văn đã bắt ở núi Tề Linh, lông chim của nó vốn có màu vàng, sau đó bị phun nước sơn nên biến thành như thế...

Trạng thái triết học có thể phi hành nhưng dùng khí triết học để bay thì quá quỷ súc, chỉ thích hợp dùng khi chiến đấu, vì thế Ôn Văn quyết định chọn anh anh quái làm thú cưỡi, từ trên cao nhìn xuống giám sát toàn bộ chiến trường.

Như vậy sẽ tiện cho anh tiến hành điều phối, sau khi phát hiện mục tiêu có thể cấp tốc tiến hành tập kích.

Mục tiêu chủ yếu của anh có hai cái, một là quái vật chế tạo thai nhân ma, phải giải quyết nó thì mới cứu được người giống như Uông Tử Hiên.

Còn một mục tiêu khác thính là kẻ mạnh nhất trong đám ác ma, vô diện ma!

Vô diện ma là quái vật cấp Tai Nạn trung tự, mà bên phe Ôn Văn cũng chỉ có mỗi Ôn Văn hình thái triết học có thực lực cấp Tai Nạn trung tự mà thôi!

Anh giẫm trên phần lưng dày rộng của anh anh quái, điều khiển nó bay lên cao, ở dưới ánh trăng tròn vành vạnh, Ôn Văn vác thanh kiếm to trông khí thế không gì sánh bằng.

Đối với trận chiến lần này, Ôn Văn thật sự rất lạc quan.

Thực lực hai phe chênh lệch không nhiều, nhưng ác ma bị tập kích, mà nhóm Ôn Văn chính là bên tập kích.

Quan trọng nhất là khi quái vật bên phe Ôn Văn gặp nguy hiểm trí mạng thì Ôn Văn có thể triệu hồi chúng vào trong trạm thu nhận, sau đó lại tiến vào chỗ khác trên chiến trường.

Trong điều kiện như vậy mà lại còn thua được sao?

Cùng lắm là thu hoạch được bao nhiêu mà thôi!

...

"Tất cả đều coi thường tao! Tiểu viêm ma như thế, cương thể ma cũng như thế, còn cả... vô diện ma nữa!"

Trong căn phòng ánh sáng âm u, dựng chủng ma căm thù nhìn mười quả trứng thai nhân ma vẫn chưa nở ở trước mặt.

Thai nhân ma rõ ràng là do hắn chuyên tâm ấp, nhưng sau khi trứng nở rồi lại trở thành chó săn trung thành của vô diện ma, mà chính mình tuy được coi trọng nhưng trong lòng vô diện ma chẳng qua chỉ là công cụ mà thôi.

Có điều chỉ cần toàn bộ mười quả trứng thai nhân ma được ấp nở thì hắn có thể hấp thu sức mạnh mà chúng không cần, trở thành một quái vật cấp Tai Nạn!

Sau khi trở thành quái vật cấp Tai Nạn rồi, địa vị của hắn ở trong thương đội này sẽ không còn lúng túng như vậy nữa, sẽ không bị quấy rối chuyên tâm dựng dục thai nhân ma, sức mạnh cũng vững vàng tăng trưởng.

Tuy phương pháp này không thể đột phá được vách ngăn Tai Nạn thượng tự nhưng ít nhất cũng có được địa vị ngang hàng với vô diện ma!

Tới khi đó dựng chủng ma hắn đây có thể tách riêng ra ngoài, với kỹ thuật đào tạo thai nhân ma thì có thể trở thành một thế lực ác ma độc lập!

Nếu như có thể vì Crowley mà thành lập một thương đội mới thì có lẽ Crowley cũng sẽ không keo kiệt thưởng cho hắn.

Thậm chí có khả năng sau khi về tới vực sâu, hắn có thể dựa vào thực lực cấp Tai Nạn trung tự mà trở thành lãnh chúa tộc dựng chủng ma vực sâu!

Lúc dựng chủng ma đang thỏa thích tưởng tượng về tương lai thì đột nhiên cảm thấy mặt đất chấn động, nó vội vàng bảo vệ mười quả thai nhân ma, một khi mấy thứ này bị vỡ nát thì hi vọng của nó sẽ hoàn toàn tiêu tan.

Sau đó dựng chủng ma giận dữ lao ra khỏi phòng, xem thử xem là tên khốn khiếp nào có mắt không tròng quấy rối chuyện dựng dục của mình.

Nhưng dựng chủng ma hoảng sợ phát hiện cả khu nhà ác ma đã rơi vào trong khói lửa chiến tranh!

"Bị Hiệp Hội Thợ Săn phát hiện rồi à, không, đám người kia không phải người của Hiệp Hội Thợ Săn, là tổ chức được tạo thành từ thành viên của thế giới trong, sao chúng nó lại tập kích nơi này?"

"Tên vô diện ma kia sắp xong đời rồi, mình cũng phải nhanh chóng trốn đi, mười quả thai nhân ma còn lại đã đủ để mình phát triển ra một Thương Hội Ác Ma mới rồi!"

Nhưng dựng chủng ma không phát hiện cách chỗ mình đứng không xa có một thanh niên cơ thể hơi mờ ảo đang dùng ánh mắt lạnh lùng âm trầm nhìn mình.

Xung quanh người thanh niên này đã kết thành một tầng băng lạnh, quanh cơ thể hắn thỉnh thoảng lộ ra bóng dáng linh hồn tuyệt vọng, hắn chính là con quái vật thứ hai mà Ôn Văn bắt được--- hung linh Tần Sảng!

0.11580 sec| 2408.883 kb