Mà khả năng của tướng quân Bài Tây thì lại càng kỳ quái hơn.

Thể chất của hắn có thể làm Ôn Văn biến thành người giấy bất cứ lúc nào, có thể chui vào bất cứ khe hở nhỏ nào, nhưng thời điểm biến thành người giấy thì khá yếu, đối với Ôn Văn có tác dụng không lớn.

Mà năng lực thì phức tạp hơn công chúa Máu Đen rất nhiều, cơ thể hóa mỡ, tay không phóng ra pháo hoa, một tay đứng chổng ngược, trên không trung xoay người ba ngàn sáu trăm độ lộn ngược ra sau...

Nói chung trong mớ khả năng hỗn loạn kia, thứ duy nhất Ôn Văn xem trọng chỉ có mỗi khả năng phóng phi tiêu bài tây, đây cũng là năng lực tấn công chủ yếu của tướng quân Bài Tây.

Phi tiêu này có thể dễ dàng vượt qua uy lực của đạn bình thường, nhưng nếu là Ôn Văn sử dụng thì uy lực thậm chí có thể vượt qua đạn săn ma.

Để kiểm tra uy lực của bài tây, Ôn Văn đi tới khu rừng cây trong trạm thu nhận.

Đúng vậy, trong trạm thu nhận có rừng cây, đây có thể coi là khu phong cảnh của khu mộ, trước đó lúc Ôn Văn làm bia mộ cho mình chính là dùng gỗ ở đây.

Ôn Văn khắc mười chữ thập ở các vị trí khác biệt trên mấy cái cây, tiếp đó ném lá bài ra, toàn bộ mười lá bài tây đều trúng mục tiêu, bài tây yếu ớt ghim hẳn vào trong thân cây, uy lực rất mạnh mẽ!

"Bài tây bình thường đã có thể đạt được hiệu quả như vậy, vậy lá bài đặc biệt thì sao..."

Ôn Văn liên tiếp búng tay hai cái, đầu tiên dùng năng lực tạo hình chất lỏng chế tạo mười lá bài nước, sau đó dùng năng lực phi tiêu bài tây phóng chúng ra ngoài.

Những lá bài nước này xoay chuyển phương hướng trên không trung, phân biệt chuẩn xác bắn trúng mục tiêu đã được đánh dấu mốc, tiếp đó những cái cây bị bài nước chém trúng lập tức đứt gãy!

Khóe miệng Ôn Văn giật giật: "Có uy lực như thế này cũng coi như có lợi ích."

Độ chuẩn xác và uy lực của bài nước có ý nghĩa rằng sau này nếu Ôn Văn gặp phải một lượng lớn tạp binh thì có thể dùng năng lực này nhanh chóng quét sạch.

Đạn phân tách của Quần Lang tuy rất thực dụng nhưng dù sao cũng chỉ có thể quét sạch quái vật ở một khu vực nhỏ, mà bài tây thì có thể chuẩn xác bắn trúng.

Muốn đổi đường đạn là không thể, nhưng đổi hướng lá bài thì Ôn Văn có thể làm được!

Chơi một hồi, Ôn Văn phát hiện cây cối xung quanh đã bị mình chém sạch, làm khu xanh hóa xuất hiện tình trạng trọc mất một lõm, dù sao nơi này cũng là xung quanh nghĩa trang, để một mảnh trống lốc như thế này cũng không tốt cho lắm.

"Chậc... này thì có hơi khó coi, lần hội nghị nhân viên sau bảo Phùng Duệ Tinh mang chút cây giống vào gieo trồng vậy."

Hội nghị nhân viên hàng tuần đều tiến hành bình thường, lúc này hội trường mở họp đã được Phùng Duệ Tinh bố trí rực rỡ sáng ngời, tăng thêm đủ máy móc giải trí như bàn bóng bàn, quầy bar, bàn chơi mạt chược.

Cho dù không phải lúc mở họp, thỉnh thoảng nhóm nhân viên thu nhận cũng sẽ tới đây để thả lỏng tâm tình một chút.

Trong đó Miêu Miểu Miểu đặc biệt chăm chỉ ghé thăm... được rồi, thiếu nữ từng xem cải bẹ ngâm chua và trứng luộc nước trà là mỹ thực này chính là muốn tới ăn nhờ ở đậu, thức ăn bên trong trạm thu nhận thơm ngon hơn cô tự tìm rất nhiều.

Trong số ngục tốt của hiệp hội, có người từng là đầu bếp và nhân viên phục vụ trong sơn trang Lệ Thủy.

Hai ngục tốt này bình thường chịu trách nhiệm bảo dưỡng thiết bị ở phòng hội nghị, lúc có nhân viên thu nhận tới thì bọn họ sẽ chịu trách nhiệm phục vụ, mà loại phục vụ này đương nhiên bao gồm cả việc làm cơm.

Hội nghị ngoại trừ trao đổi tin tức và giao dịch thì còn nhiều nội dung khác nữa, hiện giờ nhóm nhân viên thu nhân giống như một đoàn thể nhỏ chứ không phải năm bè bảy mảng nữa rồi.

Sau khi gửi tin nhắn cho Phùng Duệ Tinh, Ôn Văn rời khỏi khu rừng, trước tiên tới khu phòng giam cấp Tai Nạn, đứng trước phòng số bốn nhìn thu hoạch lớn nhất của mình lần này, cô bé quàng khăn đỏ.

Lúc này cô bé quàng khăn đỏ đang đáng thương co ro nằm trong góc tường lạnh giá và sàn nhà lạnh băng, tâm tình đã quay về mấy năm trước, bi ai, tuyệt vọng, bất lực, giống như khi ngồi ngoài hành lang dùng đạn để sưởi ấm vậy.

Mà tình huống lần này lại càng tệ hại hơn, bởi vì vũ khí có thể làm cô hạnh phúc đã không dùng được nữa rồi.

Nhìn ba con quái vật ở các phòng giam khác, cô bé quàng khăn đỏ hiểu được cho dù là quái vật cấp Tai Nạn thì ở nơi này chỉ có thể dùng phương thức này để sinh tồn.

Sau khi phát hiện Ôn Văn tới, ánh mắt cô bé quàng khăn đỏ tóe lửa vọt tới cạnh chắn song giương nanh múa vuốt muốn cào vài đường trên người Ôn Văn.

Mà Ôn Văn đứng trước phòng giam tầm một mét, nhìn đôi tay ngắn cũn của cô gái có cố thế nào cũng không thể với tới người mình, mỉm cười cực kỳ thiếu đánh.

Cô bé quàng khăn đỏ này nếu không phải là kẻ địch mà là thú cưng bị nhốt trong lồng thì trông khá là đáng yêu.

"Tên biến thái chết tiệt này, hoặc là thả tao ra hoặc là để tao ra ngoài, bằng không.... bằng không tao..."

Cô bé quàng khăn đỏ nghiến răng nghiến lợi nhìn Ôn Văn, hai bên mông của cô lúc này đã không có kích cỡ tương đương nữa rồi, Ôn Văn dùng lực mạnh đạp một phát trực tiếp đạp sưng mông cô, nó vốn là quả đào mà bây giờ thành hồ lô luôn rồi.

Đây cũng là nguyên do vì sao cô nằm, bởi vì cô bị Ôn Văn đá tới mức trong khoảng thời gian ngắn không thể nào ngồi bình thường.

Ôn Văn ôm cánh tay mỉa mai nói: "Bằng không cô có thể làm gì đây, tôi cho cô biết, trong số quái vật của thị trấn Cổ Tích thì kết quả của cô là tốt nhất, những quái vật khác.... chậc chậc chậc, thảm lắm."

"Nói bậy, hai vị bệ hạ Hùng Sư Vương và Băng Vương Hậu có thực lực mạnh mẽ không gì sánh bằng, chỉ dựa vào tên biến thái như ngươi thì căn bản không phải đối thủ của bọn họ." Cô bé quàng khăn đỏ không tin lời Ôn Văn, còn tưởng là hắn đang nói bậy.

Ôn Văn cười he he, cũng không nói gì, trực tiếp lấy ra một bộ áo giáp băng thả xuống đất.

Cô bé quàng khăn đỏ nhìn áo giáp, trực tiếp ngồi bệt xuống đất, nước mắt lã chã rơi, cô không thể nào tưởng tượng được Băng Vương Hậu đã gặp phải chuyện gì, cũng không biết sau này mình sẽ gặp phải chuyện gì.

"Không chỉ cô, còn cả công chúa Máu Đen kia nữa, lúc này đã mất đi hơn phân nửa sức mạnh, còn vì ăn quả táo độc mà hôn mê bất tỉnh, cô bị tôi chộp vào đây coi như may mắn, ít ra sức mạnh của cô vẫn còn, cũng không chết."

Nói xong, cô bé quàng khăn đỏ đã không còn chút sức lực nào nữa rồi, cảm giác như nhân sinh thoáng chốc rơi xuống vực sâu.

Nhìn dáng vẻ cô ta, ánh mắt Ôn Văn đảo hai vòng, sau đó đưa tay vươn tới đầu cô bé quàng khăn đỏ.

Đừng hiểu lầm, Ôn Văn không phải muốn xoa đầu an ủi quái vật loli cô bé quàng khăn đỏ này, anh chỉ coi trọng áo choàng của cô ta mà thôi...

Anh nhớ rõ, áo choàng của cô bé quàng khăn đỏ giống như túi hai chiều vậy, có thể móc ra đủ loại vũ khí uy lực lớn.

Vì thế trong sự phản kháng kịch liệt của cô bé quàng khăn đỏ, Ôn Văn mạnh mẽ lột chiếc áo choàng màu đỏ của cô, cầm trong tay không ngừng loay hoay.

Cô bé quàng khăn đỏ oan ức nhìn Ôn Văn, hiện giờ cô đã biết áo giáp băng ở trong tay Ôn Văn từ đâu mà có rồi.

Đáng tiếc áo choàng này ở trong tay Ôn Văn giống như một miếng vải rách vậy, không hề có điều gì khác thường.

Cô bé quàng khăn đỏ ôm bả vai châm chọc nói với Ôn Văn: "Đây là vật thu nhận gia truyền của gia tộc cô bé quàng khăn đỏ bọn tao, trừ bỏ người của bộ tộc cô bé quàng khăn đỏ thì không ai có thể sử dụng."

Ôn Văn gãi đầu một cái, ánh mắt sáng rực.

"Cô nói đây là vật thu nhận à? Như vậy thì dễ rồi!"

0.04973 sec| 2438.711 kb