Đối mặt với tấn công ác liệt của Tống Lăng, công chúa Máu Đen không hề sợ hãi chút nào.

Công chúa Máu Đen cắt đứt cổ tay, máu đen chảy ra tạo thành một cây kiếm dài đen nhánh, sau đó hung hăng chém dây leo khát máu kia.

Kiếm dài chỉ chặt đứt một cọng dây leo, sau đó từ phần dây leo bị cắt bắt đầu nhanh chóng khô héo, chỉ mười mấy giây thì nguyên gốc dây leo khát máu đã héo rũ hoàn toàn.

Khóe miệng Tống Lăng co rút một chút, nếu như để hắn đối phó 'hoàng tử Cóc' tính ra mạnh mẽ hơn một chút thì lại càng thuận buồm xuôi gió hơn một chút, nhưng năng lực của công chúa Máu Đen quá khắc chế hắn.

Năng lực của hắn có liên quan tới thực vật, nhưng cố tình năng lực của công chúa Máu Đen lại chính là biện pháp khắc chế thực vật hữu hiệu nhất, chỉ sợ chính vì thế nên 'Vương Tộc' thị trấn Cổ Tích mới phái cô ta tới nhìn mình chằm chằm.

Rõ ràng mình đã đề phòng nhưng vẫn bị cô ta nhìn ra manh mối, đuổi theo.

Nhưng cho dù bị khắc chế thuộc tính thì Tống Lăng không phải không thể đánh một trận với công chúa Máu Đen, thừa dịp cô ta đối phó với dây leo thì hắn đã bố trí xong.

Vài gốc thực vật to lớn sinh trưởng ở xung quanh, có cây là cây đậu có thể phun ra những hạt đậu khổng lồ, có cây hoa ăn thịt giương nanh múa vuốt, và những quả anh đào đỏ tươi có thể phát nổ....

Ôn Văn ở bên cạnh hào hứng quan sát, công chúa Máu Đen thì còn đỡ, Tống Lăng chiến đấu quả thực giống như đang đùa giỡn vậy.

Nếu nhà phát triển game nhìn thấy khả năng của Tống Lăng rồi thiết lập thành một trò chơi phòng thủ tháp thì nhất định sẽ bán rất chạy.

"Bé ngựa, mày xem xem hai người này chiến đấu có phải rất thú vị không, không bằng hai ta ngồi nói chuyện gió mây đi, chiến đấu mệt biết bao, trong truyền thuyết thì dù sao mày cũng được coi như là điềm lành, đánh đánh đấm đấm thì chả tốt đẹp gì..."

Ôn Văn thu hồi tầm mắt khỏi chiến trường bên kia, lải nhải nói với thú một sừng đang di chuyển chuẩn bị xông về phía mình.

Ôn Văn không sợ chiến đấu, thậm chí còn có chút khao khát, nhưng anh thật sự không muốn chiến đấu trong tình huống địch ta không thể phân rõ thế này, dù sao thì tuy Tống Lăng nói với anh nhiều như vậy nhưng anh vẫn không tin tưởng Tống Lăng.

Chẳng qua suy nghĩ của anh bị con thú một sừng kia khinh bỉ, trong mắt nó thì chỉ cần là đàn ông thì đều đáng chết, mà loại đàn ông gan bé lại có đủ ý nghĩ xấu như Ôn Văn thì lại càng phải chết thật thê thảm mới được.

Ôn Văn bất đắc dĩ nhún vai, anh muốn ở bên cạnh quan sát tình hình chiến đấu nhưng con súc sinh này lại muốn đánh nhau, vậy thì anh chỉ đành tiếp chiêu thôi.

Ngay cả thiên sứ mà anh cũng bắn cho thành tổ ong rồi, còn sợ một con thú một sừng sao?

Không đợi thú một sừng tấn công, Ôn Văn đã trực tiếp lấy vỏ kiếm hoa lệ kia ra, hướng về phía thú một sừng rút mạnh kiếm ngắn.

Kiếm khí sắc bén mang theo ánh sáng trắng mãnh liệt chém về phía thú một sừng, nhưng nó chỉ nhẹ nhàng cúi đầu một cái, dùng cái sừng dài có dạng xoắn ốc của mình chống lại kiếm khí, nháy mắt đâm thủng kiếm khí.

"Sừng của thú một sừng đúng là rất kiên cố... có thêm kiến thức."

Sau đó thú một sừng cúi đầu về phía Ôn Văn, cái sừng dài nhọn nhắm về phía anh, xung phong lao tới.

Theo tốc độ chạy của nó ngày càng ngay, bên ngoài cơ thể nó xuất hiện ánh sáng trắng, số ánh sáng kia tạo thành một cái dùi lớn, mà cái sừng nhọn chính là mũi của chùi.

Ôn Văn lại liên tục chém tới vài tia kiếm khí nhưng không thể đâm thủng cái dùi trắng giống như ánh sáng kia, không còn cách nào khác chỉ đành bay lên.

Nhưng làm Ôn Văn không ngờ tới chính là con thú một sừng kia lại giẫm lên không khí bay lên, đồng thời tốc độ cũng ngày càng nhanh.

"Thứ này trông đẹp thì đẹp nhưng lại khó dây dưa."

Ôn Văn vừa chơi trò rượt đuổi với thú một dừng, vừa nhớ lại tài liều mình từng xem qua về nó, đoạn thời gian ở tổng bộ anh thật sự đã học thêm được không ít kiến thức.

Sừng của thú một sừng rất kiên cố, đòn tấn công của nó không thể nào đỡ được, có thể miễn dịch năng lượng ánh sáng và tấn công chất độc ngang cấp, đồng thời còn có thể điều khiển năng lượng 'cầu vồng' tấn công kẻ địch.

Hiện giờ sừng và đòn tấn công xung kích Ôn Văn đều đã thấy qua, miễn dịch năng lượng năng ánh có thể làm thể chất thiên sứ của Ôn Văn khó có thể phát uy.

Nhưng nếu gần như vậy, Ôn Văn đối phó cũng coi như dễ dàng, hiện giờ chỉ cần xem xem cầu vồng mà nó điều khiển rốt cuộc được hình thành từ cái gì.

Ôn Văn hít sâu một hơi, hai tay nắm kiếm ngắn, để sức mạnh toàn thân tập trung vào thanh kiếm, sau đó tay giơ lên cao, chém mạnh một kiếm vào cái dùi trắng đang lao tới kia.

Lần này Ôn Văn dùng một trong năm chiêu của kiếm pháp Vô Danh, thức phá núi!

Kiếm khí không phải kiểu hoa mỹ, không có tốc độ kinh người, cũng không chuẩn xác một đòn chí mạng, chỉ là năng lực toàn thân và tinh thần hợp nhất, chém ra một phát với uy lực lớn nhất!

Hai bên va chạm, năng lượng to lớn chấn động phát ra tiếng nổ đùng đoàng điếc tai.

Thú một sừng rên rỉ một tiếng, từ trên không trung ngã xuống, cái sừng dài của nó không hề bị hư hại, nhưng toàn bộ phần da trên đầu nó bị rách tả tơi.

Lần trước đầu nó đỏ tươi là vì nhuộm máu người khác, mà lần này đầu của nó có màu bạc óng ánh, là máu của nó!

Ôn Văn cũng không chịu nổi, tay anh run nhè nhẹ, trên kiếm ngắn cũng xuất hiện một lỗ hổng, uy lực xung kích của thú một sừng ngày càng lớn, trước đó Ôn Văn né tránh một phen dẫn tới con thú một sừng này tích lũy được không ít năng lượng.

Lần va chạm này, hai người đều không chiếm được chỗ tốt nhưng Ôn Văn vẫn có ưu thế hơn một chút.

"Lúc sử dụng kiếm pháp thì kiếm dài tốt hơn một chút... nên nghĩ tới chuyện làm một cây kiếm dài rồi.

Sau khi rơi xuống đất, thú một sừng không cam lòng nhìn về phía Ôn Văn, sau đó xoay người dùng cái mông ngựa to lớn của mình nhắm về phía anh.

Ôn Văn nghi ngờ nhìn nó, không biết nó định làm gì, sau đó nhìn thấy nó phè ra một phát đánh rắm.

Đúng vậy, là một phát đánh rắm rất vang dội, giống như sét đánh vậy.

Nhưng rắm mà nó thả ra không có mùi hôi khó ngửi, mà là một cái cầu vồng xinh đẹp!

"Mày, mày, súc sinh này thế mà lại thả rắm cầu vồng về phía mình!" Ôn Văn tức giận tới run run môi, anh cảm thấy đây là một loại sỉ nhục.

Thú một sừng đưa lưng về phía Ôn Văn, bắt đầu vung vẫy đuôi ngựa, sau đó cái rắm cầu vồng kia giống như một cái roi to lớn quất về phía Ôn Văn!

Đối mặt với cái roi quái dị này, Ôn Văn thậm chí không dám chống lại mà chỉ chật vật chạy trốn, anh mới không muốn bị rắm của súc sinh đập trúng.

Càng chạy trốn thì trong lòng Ôn Văn lại càng khó chịu, bị một con súc sinh dùng cái rắm đuổi chạy trối chết, có khi nào anh phải chịu oan ức thế này đâu chứ.

"Theo mình nhớ thì nhược điểm của thú một sừng là... ô uế! Vừa lúc mình có một thứ vũ khí tượng trưng cho ô uế, súc sinh, mày nhất định phải chết!"

Nghĩ tới đây, Ôn Văn quay lại lộ ra nụ cười thương hại với thú một sừng.

Cho dù chỉ là quái vật nhưng bị dao cắt phân giết chết thì cũng quá tàn nhẫn...

Anh búng nhẹ một cái, một con dao lớn hơn dao mổ heo bình thường một chút xuất hiện trong tay anh, anh vung nhẹ tay một cái, thậm chí truyền tới âm thanh không khí bị cắt đứt.

"Mặc dù chỉ là một con dao mổ heo nhưng khi sử dụng còn thoải mái hơn cây kiếm ngắn của mình, xem ra đã đến lúc tìm một món vũ khí tốt hơn rồi, kiếm ngắn khắc ký hiệu mà mình tự chế tạo vẫn có chênh lệch quá lớn với vũ khí siêu năng chân chính."

Nhìn Ôn Văn vung dao mổ heo, thú một sừng cẩn thận dừng bước, nó theo bản năng cảm nhận được con dao kia không phải đồ tốt.

0.06879 sec| 2438.773 kb