Nghe Ôn Văn giải thích xong, cô bé quàng khăn đỏ cắn răng một cái, xoay người bỏ chạy.
Cô không dám tưởng tượng nếu mình rơi vào trong tay tên biến thái này thì sẽ có kết cục như thế nào, có điều cô cũng không có khả năng bó tay chịu trói.
Nhìn bóng lưng cô bé quàng khăn đỏ, Ôn Văn cười khinh thường, nghe thấy anh giải thích xong còn tưởng rằng mình có thể chạy trốn được sao.
Màu xanh lá số liệu xuất hiệu xuất hiện trên chân Ôn Văn, phần cánh đã mọc ra lông vũ dùng lực một phát thì giống như tên lửa bắn ra.
Ở hình thái tốc độ cao nhất, Ôn Văn dễ dàng bắt kịp cô bé quàng khăn đỏ, sau đó không chút thương tiếc đá một cú vào mông cô bé quàng khăn đỏ, trực tiếp đá bay.
"Suýt chút nữa đã nổ chín tao rồi, mày tưởng mày chạy được sao!"
Cô bé quàng khăn đỏ ôm cái mông đau nhức nện vào một căn nhà, Ôn Văn cũng chui vào theo.
Trong phòng có hai người bình thường và một người hầu yêu ma, người hầu muốn giúp cô bé quàng khăn đỏ ngăn cản Ôn Văn, nhưng cánh của Ôn Văn đâm mạnh một phát, phần cánh nhọn sắc bén đâm thủng người nó, làm nó trực tiếp bay ra ngoài.
Ôn Văn không có chút hứng thú nào với loại quái vật nhỏ ngay cả cấp Tai Họa cũng không tính này.
Sau đó, anh cười gằn tiếp cận cô bé quàng khăn đỏ.
Cô bé quàng khăn đỏ đã không còn đường trốn giận dữ phản công, nhưng cô am hiểu dùng vũ khí nóng, ở trong không gian nhỏ hẹp thế này căn bản không phải đối thủ của Ôn Văn, rất nhanh đã bị Ôn Văn chế ngự, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Quá trình chế ngự tạm thời không nói tới, nói chung là một lát sau Ôn Văn đã khôi phục dáng vẻ người bình thường chỉ có tóc vẫn chưa mọc lại thỏa mãn từ trong căn phòng kia đi ra, mà cô bé quàng khăn đỏ thì không thấy tăm hơi.
Lần này tóm được một con quái vật cấp Tai Nạn làm kho quái vật dự trữ của Ôn Văn lại tăng thêm một người, anh đương nhiên rất hài lòng.
Lý Đại Trang kích động nhìn Ôn Văn, sau khi ký ức khôi phục thì cậu đã nhớ ra Ôn Văn là ai, bởi vì cậu đã được Ôn Văn cứu ít nhất ba lần, thật sự không ngờ lại có thể nhìn thấy Ôn Văn ở đây.
Duyên phận đúng là một thứ rất kỳ diệu.
Mà Bạch Tiểu Mật thì không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ quan tâm sau khi Ôn Văn tự mình tới đây thì cô có tính là làm nhiệm vụ thất bại hay không.
Ôn Văn không có suy nghĩ tâm tình với hai người, trực tiếp không để ý tới Bạch Tiểu Mật, sau đó xách Lý Đại Trang không thể động đậy tìm tới Đào Văn được Lý Đại Trang giấu đi, che dấu khí tức rồi bắt đầu chạy như điên.
Lúc Bạch Tiểu Mật biến mất trong tầm mắt Lý Đại Trang, tay Ôn Văn hơi động một chút, thu vào trong trạm thu nhận.
Hiện giờ anh đã tự mình vào thị trấn Cổ Tích thì không cần Bạch Tiểu Mật nữa.
Lý Đại Trang muốn hỏi Ôn Văn sao lại mặc kệ Bạch Tiểu Mật, nhưng nghĩ tới hình ảnh Bạch Tiểu Mật gặm người sói thì Lý Đại Trang nuốt lời muốn nói ngược trở lại, chỉ hỏi: "Ôn tiên sinh, sao chúng ta lại phải chạy vậy?"
Ôn Văn giải thích: "Nơi này không thể ở lâu, cuộc chiến khi nãy đã gây ra động tĩnh quá lớn, sẽ có quái vật khác chạy tới, chúng ta phải lập tức rời đi, à đúng rồi, nơi này có chỗ nào mà đám quái vật không muốn tới không?"
Lý Đại Trang suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thì có, nhưng ở đó có rất nhiều lũ ma trùng khủng bố..."
Chỗ Lý Đại Trang nói chính là nơi có rất nhiều con gián ma trùng kia, nơi ấy chỉ có lính bài tây tới mà thôi, đám quái vật rất ít khi tự mình tới đó.
Chỉ là đối với Lý Đại Trang thì đám gián đó đã đủ nguy hiểm rồi.
Côn trùng thì không lo, ngươi chỉ đường đi, chúng ta tới đó nói chuyện."
Rất nhanh hai người đã tới căn nhà kia, lúc này tất cả ma trùng đã quay trở lại dưới hố to, chờ đợi lính bài tây mang xác chết tới.
Ôn Văn nhảy vào trong sân, liếc nhìn đám ma trùng một cái rồi thổi một hơi vào trong hố, tiếp đó búng tay một cái, cả cái hố to bốc cháy phừng phừng.
Trận thiêu đốt này kéo dài mười mấy giây thì đám côn trùng ở trong hầm bị giết chết toàn bộ, Ôn Văn lại hít một hơi, ngọn lửa nháy mắt tắt ngúm.
Đám côn trùng có lẽ rất khó xử lý đối với Lý Đại Trang, nhưng vào trong tay Ôn Văn thì chỉ là một thứ có thể tùy tiện giết chết mà thôi.
Sau khi an ổn, Lý Đại Trang cám ơn Ôn Văn: "Thám tử Ôn, anh đã cứu tôi nhiều lần, lần này cũng là anh đã cứu tôi, sau này chỉ cần anh cần gì trong khả năng của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối."
"Không có gì, đây chỉ là công việc của tôi mà thôi." Ôn Văn thoải mái nói, đối với chuyện Lý Đại Trang nhận ra mình, anh không hề kinh ngạc, bởi vì thiết bị xóa ký ức chỉ có tác dụng với người bình thường mà thôi.
"Vậy anh có thể nhìn xem Đào Văn thế nào không, cậu ấy giống như tôi vậy, bị người ta điều khiển thành lính bài tây, hơn nữa hiện giờ còn hôn mê bất tỉnh, tôi..."
Ôn Văn cười khẽ nói: "Chuyện này đối với tôi rất đơn giản, bây giờ tôi sẽ cứu tỉnh cậu ta."
Ôn Văn nhìn sang Đào Văn, phát hiện trên tay cậu nhóc cầm một tờ rơi, Ôn Văn cầm lấy xem thử, sắc mặt chuyển thành đen như đáy nồi.
'Có siêu thợ săn Biến Thái xâm nhập thị trấn Cổ Tích, nếu phát hiện lập tức báo cáo.'
Đây là lệnh truy nã mà quản lý cấp cao của thị trấn Cổ Tích gửi xuống, nhưng vì sao lại biết biệt hiệu của mình, biết biệt hiệu cũng thôi đi, lại còn ghi siêu thợ săn Biến Thái...
Có lệnh truy nã này thì tựa hồ càng chứng minh ý tưởng của Shermore chính xác, bởi vì nếu không có nội ứng, đám quái vật này không có cách nào biết được biệt hiệu của mình.
Ôn Văn lắc đầu tiếp tục quan sát Đào Văn, anh đặt tay lên người Đào Văn, rót ánh sáng nhu hòa vào cơ thể cậu ta.
Chỉ vài giây, Ôn Văn liền phát hiện điểm mấu chốt, trong cơ thể Đào Văn có không ít sâu bọ kỳ quái, chúng đang điều khiển ý chí của Đào Văn, làm cậu ta cam tâm tình nguyện làm lính bài tây.
Ôn Văn gia tăng tia sáng phát ra, dễ dàng giết chết tất cả lũ sâu ở trong cơ thể Đào Văn, tiếp đó lấy cốc tai mèo ra, làm một chén thuốc thúc ói rồi rót vào miệng Đào Văn.
Toàn bộ quá trình, Lý Đại Trang chỉ an tĩnh nhìn động tác của Ôn Văn, cậu biết mình không hiểu gì cả nên chỉ cần nhìn Ôn Văn là tốt rồi.
Hiệu quả của nước thuốc rất nhanh, gần như sau khi uống xong thì có tác dụng, Đào Văn quay mặt sang mặt đất bắt đầu nôn, nôn ra màu xanh đen lẫn theo xác sâu bọ xấu xí, nôn xong thì cả người Đào Văn cũng yếu đi hẳn.
Lý Đại Trang sắc mặt trắng bệch nhìn đám sâu kia, nói: "Sao trong dạ dày Đào Văn lại có thứ ghê tởm như vậy chứ, tôi cũng từng bị điều khiển, vậy tôi cũng..."
"Không sai, trong cơ thể cậu cũng có, có điều đám sâu này hình như chỉ có thể đối phó người bình thường, vì thế không có hiệu quả với cậu." Ôn Văn gật đầu nói.
Sắc mặt Lý Đại Trang lại càng trắng hơn, giống như có thể nôn mửa bất cứ lúc nào, cậu ta run rẩy hỏi Ôn Văn: "Tức là, chúng nó vẫn còn đang ở trong cơ thể tôi?"
"Hẳn là không có." Ôn Văn lắc đầu nói, điều này làm Lý Đại Trang vui vẻ.
Sau đó, Ôn Văn bổ sung: "Dạ dày người siêu năng rất khỏe, đối với người siêu năng thì đám sâu này chỉ là protein thôi, vì thế bây giờ cậu đã tiêu hóa sạch sẽ rồi..."
Lý Đại Trang rốt cuộc không nhịn được nữa, chạy tới nhà vệ sinh của căn nhà này, bắt đầu nôn mửa một trận.
Mà Ôn Văn thì che miệng cười trộm, có đôi khi anh chính là có thú vui quái ác như vậy.
...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo