Khoảng thời gian bảy ngày rèn luyện ở tổng hội, Ôn Văn cảm thấy cho dù mình tiếp tục ở lại đây thì gia tăng rất có hạn.
Hơn nữa ở nơi này có rất nhiều chuyện không tiện làm, nơi này có quá nhiều kẻ mạnh, Ôn Văn cũng cần phải che giấu quá nhiều thứ.
Trong khoảng thời gian này ngay cả Trường Tôn Cảnh cũng bắt được hai con quái vật, Ôn Văn không có lý do gì để tiếp tục làm cá mặn nữa rồi, anh muốn đi săn.
Vì thế anh bắt đầu lật xem thiết bị đầu cuối, tìm kiếm nhiệm vụ phù hợp với mình.
Trước kia khi còn ở thành phố Phù Dung Hà, Ôn Văn toàn là gặp vụ nào thì làm vụ ấy, hơn nữa cũng thường rơi vào tình huống không có chuyện gì để làm, nhưng tình huống bây giờ thì không giống như trước nữa rồi, chỉ cần Ôn Văn muốn, bất cứ lúc nào cũng có nhiệm vụ cho anh làm.
Không chỉ nhiệm vụ, thậm chí còn có thể lựa chọn khu vực và loại hình vụ án siêu nhiên để xử lý.
Mỗi một nhiệm vụ thấp nhất cũng liên quan tới siêu năng cấp Tai Nạn, điều này làm Ôn Văn có thể thỏa sức phát huy thực lực, không cần phải lãng phí thời gian vào những nhiệm vụ không có tính khiêu chiến nữa.
"Xem thử xem có nhiệm vụ nào thích hợp với mình không nào..."
"Dịch bệnh ở thôn làng bỏ hoang, con người tự nhiên biến thành thực vật vặn vẹo... mình không thích thực vật."
"Đảo Điều Ngư vùng núi lửa Hoa Phủ xuất hiện 'tung tích Viêm Ma'... cái này thì không tệ, có lẽ đã có vài siêu thợ săn nhận rồi, mình không thích chia sẻ chiến lợi phẩm với người khác, ăn mảnh thích hợp với mình hơn.
"Thảo nguyên Mông Tân xuất hiện loài sâu lớn, chậc chậc, cái này thì ổn đấy, nhưng mình vừa mới từ dưới lòng đất ra ngoài, tạm thời không muốn chui xuống nửa."
Sau khi nghiêm chỉnh sàng lọc một phen, Ôn Văn đặt ánh mắt vào một vụ án mà anh cảm thấy rất thú vị.
"Một thị trấn du lịch nhỏ ở thành phố Tùng Đào tỉnh Đông Sơn chỉ có thể vào mà không thể ra, đã có vài thợ săn địa phương thất bại ở đây.... dự đoán là có sức mạnh cấp Tai Nạn ảnh hưởng, hiện giờ vẫn chưa có dấu hiệu mở rộng thêm và xảy ra chuyện đổ máu."
"Thành phố Tùng Đào.... hình như cách nhà mình rất gần..."
...
Vài ngày trước, mấy trăm cư dân của khu ổ chuột của Tùng Đào bị nhân viên hỗ trợ súng đạn đầy đủ gom lại tập trung trên đường phố, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Từ vài ngày trước bắt đầu có người chết, rất nhiều người muốn thoát khỏi nơi này, nhưng nó đã bị phong tỏa, bất cứ ai cũng không thể rời đi.
Điều này không khỏi làm nhóm cư dân hiểu nhầm rằng chỗ bọn họ có dịch bệnh, vì thế chính phủ muốn cách ly bọn họ ở nơi này.
Tiêu Tân Lôi cột tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục màu đen, ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ xuyên qua nhóm cư dân nơi này.
Sau khi xem qua toàn bộ một lần, Tiêu Tân Lôi chỉ một người đàn ông mặc vest, nói: "Người chết kế tiếp chính là hắn, vì thế thứ đó đang ở trên người hắn."
Sau khi cô nói xong, hai nhân viên hỗ trợ đi tới, túm tay người nọ, đeo còng tay.
Người đàn ông kia hoảng sợ vùng vẫy, rống to với đám người: "Tôi không hiểu các người đang nói gì, nhưng tôi cảnh báo các người, tôi là nhân viên của tập đoàn Coway, hôm nay tới đây để lương lượng chuyện phá dỡ, tôi chỉ mới tới mà thôi, không quản các người đang làm gì nhưng người các người muốn tìm khẳng định không có quan hệ gì với tôi."
Hắn giãy giụa rất kịch liệt, hai nhân viên được huấn luyện bài bản thế mà lại không thể giữ được hắn.
Đúng lúc này tiếng súng vang lên, hai chân hắn bị bắn thủng một lỗ, nhóm người dân đang vây xem cũng bị dọa hoảng tới im bặt không dám hó hé.
Một người đàn ông mặc vest màu xanh lá, đeo kính một tròng, vẻ mặt lạnh nhạt đút súng vào túi, trầm giọng hỏi Tiêu Tân Lôi: "Cô xác định là hắn à, nếu không phải hắn, tiền an ủi do cô trả."
Người đàn ông này là tiểu đội trưởng đội sợ săn thành phố Tam Tể Nhi, Tống Lăng.
Tiêu Tân Lôi ngáp một cái: "Chỉ cần phạm vi bọn ông đưa không sai thì thứ đó khẳng định ở trên người người này."
Tống Lăng gật đầu, gọi người kéo người đàn ông bị bắn vào chân kia đi, trước khi đi còn nói với một thợ săn: "Người nơi này không cho phép chạy thoát, sau khi sự việc chấm dứt thì phải quan sát thêm một tuần."
Kéo người đàn ông kia đi không bao xa, tới một con phố không có người thì có vài nhân viên hỗ trợ đã chuẩn bị xong một cái lồng sắt đủ để chứa một người, sau đó bạo lực nhét người đàn ông kia vào trong lồng.
Người đàn ông ở trong lòng gào khóc, đầu gối đau nhức làm hắn không có cách nào chịu được, nước mắt nước mũi đều ào ào trào ra, cầu xin nhìn người xung quanh, hi vọng bọn họ thả mình ra ngoài.
Đôi mắt dạt dào tình cảm của hắn làm nhóm nhân viên hỗ trợ ở xung quanh lộ ra biểu cảm không đành lòng.
Nhưng mặc dù vậy thì việc nên làm vẫn phải làm, đối phó với loại quái vật này chỉ có thể dùng phương pháp như thể.
Ký chủ bị loại quái vật này ký sinh, trong vòng mười tám tiếng trước khi tử vong sẽ không có bất cứ dấu hiệu nào.
Mà sau khi ký chủ chết đi, nó sẽ dùng một phương pháp nào đó vẫn chưa rõ nháy mắt ký sinh vào một người bình thường khác ở trong phạm vi một trăm mét.
Điều duy nhất có thể ngăn cản loại ký sinh này chính là trước khi ký chủ tử vong, nhốt vào trong lồng được chế tạo từ nguyên liệu linh tính.
Đáng tiếc loại lồng này không tính là rất hiếm nhưng cũng không có cách nào giam được nhiều người, ở một nơi có dân số dày đặc như thế này rất khó khống chế con quái vật này.
Tống Lăng lạnh như băng nói: "Ra tay đi."
Một nhân viên hỗ trợ trông coi ở bên cạnh rút súng ra nhắm vào đầu người đàn ông nọ.
"Đừng giết tôi, tôi không làm gì cả thật mà, các người muốn tôi làm gì cũng..." Người đàn ông này cố rụt người lại phía sau nhưng không có chỗ nào để trốn.
"Đừng giả vờ nữa, ngay từ khi mày tiến vào cơ thể người đàn ông này thì hắn đã chết rồi, mau ra tay." Tống Lăng lạnh lùng nói, nhân viên hỗ trợ kia không chút do dự bóp cò.
Đạn xuyên vào đầu người đàn ông, hắn tuyệt vọng ngã xuống.
Sau khi người đàn ông kia chết đi thì không có gì xảy ra, xác cũng không có gì kỳ lạ cả, sắc mặt nhân viên hỗ trợ kia trở nên trắng bệch, lẽ nào hắn thật sự vừa giết chết một người vô tội?
Tống Lăng vỗ vai nhân viên hỗ trợ một cái, vẻ mặt bình tĩnh đặt tay lên lồng, năng lượng màu xanh biếc từ tay hắn tỏa ra bao phủ toàn bộ lồng sắt.
Lúc này dáng vẻ của quái vật kia mới chân chính lộ ra, đó là một vinh vật không lớn hơn trẻ mới sinh bao nhiêu, nửa thân trên là dáng vẻ con người nhưng từ nách trở xuống thì có một loạt cái chân giống như chân côn trùng, phần đuôi giống như con sâu.
Sinh vật này hoàn toàn trong suốt, nếu không phải có năng lượng của Tống Lăng thì nó căn bản sẽ không hiện hình.
"Chính là thứ này không sai, mang đi xử lý đi, giữ nó lại mỗi phút mỗi giây nào cũng là gieo họa." Tống Lăng lạnh lùng nói.
Con quái vật kia lộ ra vẻ mặt âm u nhìn đám người, trầm giọng nói: "Nhân loại, cho dù bọn mày có giết chết tao thì sao chứ, tao đã để lại trứng của tao trên người ký chủ, chỉ cần tao chết thì quả trứng kia sẽ lập tức ấp trứng, không bao lâu sau sẽ có một tao khác xuất hiện!"
Con quái vật kia muốn dùng trứng của mình để đổi lấy một con đường sống, nó cầu xin nhìn Tống Lăng nói: "Chỉ cần tao không chết thì việc ấp trứng sẽ bị trì hoãn, nếu như..."
Quái vật còn chưa nói xong, Tống Lăng đã đưa tay vào lồng chộp lấy cổ nó!
Tiếp đó, trực tiếp bóp gãy cổ.
Đến khi chết nó cũng không hiểu được vì sao người này còn chưa nghe điều kiện thì đã giết chết nó rồi.
[end 310]
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo