Ôn Văn từ trong đống gạch vụn leo ra, trợn mắt nhìn dòng năng lượng đen kịt bên kia.

Sẵn tiện quan sát vẻ mặt của những người khác, quả nhiên đều là biểu cảm khiếp sợ.

Có thợ săn nhìn thấy năng lượng màu đen lan rộng ra thì thậm chí còn muốn nhấc chân bỏ chạy.

Nhưng thấy năng lượng ngừng lại ở sát rìa biệt thự thì yên tâm.

Biểu cảm của Ôn Văn cũng đồng bộ với mọi người, chỉ cần anh có mặt ở bên cạnh nhóm thợ săn khi năng lượng bùng nổ thì sẽ không có ai nghi ngờ anh chính là người phóng ra năng lượng màu đen kia.

Mặc dù nếu Ôn Văn không làm vậy cũng không có ai nghi ngờ tới trên đầu anh, nhưng anh vẫn cố hết sức gạt bỏ hiềm nghi.

Sơ hở thường xuất hiện khi mình ỷ y nhất, vì thế mặc kệ tình huống như thế nào, Ôn Văn vẫn muốn làm tốt nhất.

Sau khi năng lượng cấp Tai Biến bùng nổ, hủ hóa cũng triệt để ngừng lại, làn sương màu xanh lá trên không trung bắt đầu nhạt đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Đống vật chất quỷ dị trong khu chung cư cũng ngừng sinh trưởng, đồng thời còn có xu thế sắp héo rút, thoạt nhìn vẫn còn rất quái dị nhưng ít ra cũng không còn giống thế giới khác nữa rồi.

Nghĩa là đầu nguồn hủ hóa đã bị công kích Tai Biến khi nãy triệt để phá hủy!

Cảm nhận sâu khắc nhất đối với tình trạng này chính là Lâm Triết Viễn và Băng Hà đang khó khăn ngăn cản tình trạng hủ hóa.

Băng Hà giẫm trên mặt băng, đứng giữa trong khung, trong lòng thực bùi ngùi: "Quả nhiên hắn đã ra tay bảo vệ thành phố Phù Dung Hà, đáng tiếc hắn không muốn lộ diện, bằng không mình có thể xin hắn trao đổi với Người Phán Quyết khu Hoa Phủ, nói không chừng hiệp hội lại có thêm một vị Người Phán Quyết."

Sau đó, dưới chân Băng Hà xuất hiện một cây cầu trượt bằng băng, đưa anh nhanh chóng di chuyển tới khu vực trung tâm chiến trường.

Mất đi trói buộc, Băng Hà có thể phát huy năng lực thượng tự của cảnh giới Đồng Hóa.

Sau khi cùng mọi người khiếp sợ một phen, Ôn Văn một lần nữa phóng về phía nữ thợ săn kia.

Lần này tốc độ của anh lại càng nhanh hơn nữa, không có đầu nguồn chống đỡ, tốc độ phản ứng của nữ thợ săn chậm hơn trước rất nhiều.

Ôn Văn thực thoải mái tiến tới bên cạnh, cô ta lại đá một cú.

Nhưng lần này Ôn Văn không bị đá trúng, anh trực tiếp túm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của đối phương, sau đó nhấc lên cao làm cô ta bất căn bằng, ngã xuống đất.

Tiếp đó một tay khống chế chân, tay kia túm chặt cổ, từng chút dộng đầu cô ta xuống nền đất, chỉ dộng vài cái thì nữ thợ săn đã mất đi ý thức.

Tuy chị gái này lớn lên xinh đẹp nhưng Ôn Văn lại không quen biết gì cô ta, chịu bắt sống đã là nể mặt mũi hiệp hội lắm rồi, về phần cần phải ra tay ôn nhu với bọn họ, căn bản là không có khả năng.

Không chỉ riêng nữ thợ săn này, tất cả số quái vật khác cũng đều suy giảm thực lực, mọi người đối phó cũng dễ dàng hơn.

Ôn Văn đang định tìm một kẻ xui xẻo để ra tay tiếp thì một dòng sông băng từ trên trời giáng xuống, rơi xuống nơi quái vật dày đặc nhất, đóng băng toàn bộ bọn chúng.

Không như Ôn Văn chỉ có thể dùng năng lực đóng băng để khống chế hành động của quái vật mà không thể giết chúng.

Mà đám quái vật kia khi bị Băng Hà đóng băng là cũng đã bị giết chết rồi.

Sau đó Băng Hà đáp xuống đất, bông tuyết ngưng kết lại thành dòng sông, dùng khí thế khó có thể ngăn cản, mạnh mẽ dọn dẹp tất cả đám quái vật ở xung quanh.

Sức mạnh, thật sự khủng khiếp.

Đây mới chính là thực lực của Băng Hà thợ săn thượng tự cảnh giới Đồng Hóa, với sức của một mình mình ngăn chặn hủ hóa!

Ông lớn đã tới, Ôn Văn liền thả lỏng, ngồi dưới đất xem Băng Hà một mình biểu diễn.

Không thể không nói năng lực của Băng Hà không chỉ sát thương mạnh mà còn rất đẹp mắt.

Nếu là mùa hè, bảo Băng Hà tung ra chiêu này, còn Ôn Văn thì ở bên cạnh dùng năng lực của Băng Hà để ướp dưa hấu thì đúng là quá sướng.

Lâm Triết Viễn cũng gia nhập cuộc chiến, với sự hợp lực của hai người bọn họ, số quái vật còn lại nhanh chóng bị tiêu diệt sạch sẽ, một mình Băng Hà tiêu diệt hơn phân nửa quái vật.

Sau khi ngừng lại, Băng Hà gọi một cuộc điện thoại, thông báo cho đội hành động đặc biệt không cần phải tới nữa.

Là tiểu đội khẩn cấp chuyên xử lý những sự kiện siêu năng phạm vi lớn, những chuyện mà bọn họ phải xử lý cũng không hề dễ dàng hơn khu chung cư hủ hóa này.

Bọn họ phải cứu hỏa khắp khu Hoa Phủ, bôn ba khắp nơi, khó khăn mệt mỏi, nếu không cần thì không phải gọi bọn họ tới.

Bởi vì bọn họ còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Sau khi toàn bộ quái vật bị tiêu diệt, một lượng lớn nhân viên hỗ trợ bắt đầu ổ ạt đổ vào khu chung cư bị hủ hóa, tiến hành giải quyết hậu quả.

Sau khi đầu nguồn biến mất, khu chung cư hủ hóa đã không còn độ lây nhiễm quá cao, người bình thường chỉ cần mặc đồ phòng hộ là có thể tiến vào.

Nhóm người siêu năng đã chiến đấu trước đó, bao gồm cả Ôn Văn đều đã rất mệt nhọc, vì thế đi ra ngoài, hiện trường chỉ còn lại Lâm Triết Viễn và Băng Hà.

"Cuối cùng cũng kết thúc..."

Lâm Triết Viễn cũng không ngại bẩn mà đặt mông ngồi xuống đất, trước đó anh hỗ trợ Băng Hà ngăn cản hủ hóa, hao tốn sức lực rất lớn.

Trong khoảng thời gian này thật sự mệt lả, sự kiện khu vui chơi, sự kiện vây bắt Nhan Bích Thanh, hiện giờ lại thêm một sự kiện lớn liên quan tới tà thần, một thành phố bình thường suốt mười năm tám năm cũng không gặp chuyện lớn gì, thế mà nơi này của anh lại liên tục gặp chuyện ba lần.

Băng Hà đứng phía trước Lâm Triết Viễn, đưa lưng về phía Lâm Triết Viễn nói: "Đầu nguồn đã bị phá hủy triệt để, không có thứ gì có thể lưu lại, tôi cũng không cần phải tiếp tục điều tra."

"Tôi sẽ báo cáo lại cho cấp trên, người siêu năng Tai Biến này không có ác ý với hiệp hội, chí ít thì hiện nay không có ác ý."

Lâm Triết Viễn có chút xúc động, lúc ban đầu anh còn rất cảnh giác với sự tồn tại Tai Biến này, nhưng hiện giờ thì quả thực chính là nhờ vào người này mới tránh được một trận nguy cơ.

"Quyền hạn của tôi không cao bằng ông, nhưng tôi có thể cảm giác được mấy năm gần đây không quản là tổ chức bí ẩn hay đám quái vật thì đều trở nên sinh động hơn hẳn, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Băng Hà thở dài nói: "Nhiều hơn thì tôi không nói được, tôi chỉ có thể nói cho ông biết, không nên thả lỏng cảnh giác, tình huống sẽ ngày càng ác liệt hơn, ông phải sẵn sàng cho một trận chiến kéo dài."

Lâm Triết Viễn nằm bẹp dưới đất, lớn tiếng nói: "Loại chuẩn bị này, ngay từ khi trở thành thợ săn đã làm xong rồi..."

...

Về tới nhà, vết thương trên người Ôn Văn mới bắt đầu khép lại.

Trước mặt người bên ngoài, anh không muốn để lộ năng lực tự lành quá biến thái, bởi vì bị thương là một cái cớ tốt, một khi anh lộ ra năng lực tự lành siêu mạnh thì cái cớ này sẽ không thể dùng được nữa.

Sau khi khôi phục, chuyện đầu tiên mà Ôn Văn muốn làm chính là tắm.

Lúc rời khỏi chung cư hủ hóa, thật ra Ôn Văn đã tắm rồi, còn tiến hành khử trùng, đề phòng mình mang hủ hóa trong khu chung cư ra ngoài.

Nhưng trong lòng Ôn Văn vẫn có chút bóng ma, nơi đó thật sự quá bẩn.

Nằm trong bồn tắm, Ôn Văn lấy cái ly tai mèo kia ra lần lượt rót sữa tắm, thuốc tẩy, chất tẩy trắng, nước gừng, đủ thứ kỳ quái vào trong bồn.

Dù sao thì chính là nước tắm của Ôn Văn cực kỳ phức tạp, người bình thường mà ngâm thì có lẽ sẽ rụng ra một lớp da, nhưng đối với Ôn Văn thì chính là thứ tốt để tẩy đi thứ ô uế trên người.

Thoải thoải mái mái tắm một phen, Ôn Văn bước ra khỏi bồn tắm, đứng trước gương, lộ ra găng tay Tai Ách.

Anh muốn xem thử hiện giờ găng tay Tai Ách có dáng vẻ gì.

Phần màu đen bắt đầu lan rộng ra, hai cánh tay đã hoàn toàn đen kịt, chỉ là phần màu đen không ngừng lại ở đó, sau khi lan tới vai thì nó bắt đầu phân tách ra thành những lằn vân màu đen, tiếp tục lan rộng rồi tập trung lại ở phần trước ngực, bảo vệ ngực anh.

Ôn Văn xoay qua xoay lại trước gương hai vòng, sắc mặt cũng đen kịt, không phải bởi vì găng tay Tai Ách lan tới mặt, mà vì anh quá xấu hổ và giận dữ.

"Phạm vi của găng tay lan rộng thì mình rất vui, bảo vệ được phần ngực là nơi yếu hại thì càng vui, cộng lại thì phải là vui sướng nhân hai mới đúng..."

"Nhưng mà, cái hình dáng này, nhìn thế nào cũng giống cái áo tắm hai mảnh thế?"

0.13940 sec| 2422.953 kb