Khóe miệng Ôn Văn nhếch lên ý cười, lúc châm thuốc nổ thì tay có hơi run, chính là cảm giác khi bé chơi pháo cho nổ tung bình nước.
Phát hiện con mồi đã quay trở lại trong bụng, quái vật cục thịt khổng lồ kia lại bắt đầu tấn công Ôn Văn, nó nhất quyết muốn ăn thịt Ôn Văn.
So với con mồi bên ngoài, Ôn Văn hấp dẫn hơn.
Đám quái vật hủ hóa khác chỉ có thể dùng để đỡ đói mà thôi, mà người siêu năng như Ôn Văn thì chính là một bữa tiệc lớn phong phú.
Ôn Văn không vội tiến vào trạm thu nhận mà quơ dao găm, bảo vệ ngòi nổ.
Nếu không làm vậy thì có lẽ thuốc nổ sẽ không thể kích nổ được.
Mắt thấy ngòi nổ chỉ còn không tới một cm, Ôn Văn ném nó lên giữa không trung, chính mình thì lại chui vào trong trạm.
Ầm ầm!
Bao thuốc nổ nổ tung, nhiệt lượng cực cao và sức công phá càn quét tất cả mọi thứ trong cái dạ dày di động này.
Quái vật thịt còn đang thản nhiên ngọ nguậy ở bên ngoài đột nhiên phình to kích cỡ lên vài lần, bên dưới lớp máu thịt mơ hồ lộ ra tia sáng màu quả quýt, giống như bất cứ khi nào cũng có thể nát nhừ ra thành thịt vụn.
Nhưng vào lúc này, trên cơ thể quái vật lộ ra vài cái lỗ thông hình tròn, mang theo đốm lửa và luồng khói đen đặc nóng rực phun lên không trung.
Quái vật cục thịt cũng cấp tốc khôi phục kích cỡ vốn có, thế mà nó lại có thể dùng phương pháp này để giảm sát thương của thuốc nổ xuống mức thấp nhất!
Năng lực thích ứng với hoàn cảnh xung quanh của cục thịt này quả thực biến thái.
Nhưng cho dù là vậy thì nó cũng đã bị tổn thương rất lớn, uy lực mạnh mẽ như vậy trực tiếp nổ tung trong người, quái vật cấp Tai Nạn bình thường thì sớm đã bị nổ chết rồi.
Dưới thân quái vật cục thịt này mọc ra vô số cái chân nhỏ, nhanh chóng phóng tới một căn biệt thự khác.
Nó phải cắn nuốt nhiều thứ hơn nữa để đảm bảo chơ thể mình không tan vỡ, thương tích vừa phải chịu quá nghiêm trọng.
Con quái vật trong biệt thự kia đang gầm thét với quái vật cục thịt, cảnh cáo nó không được tiếp tục tiến tới nữa.
Nhưng lần này quái vật cục thịt ngay cả thăm dò cũng không thèm nữa, trực tiếp biến thành thịt nát bao trùm lấy cả căn biệt thự.
Không chỉ sinh vật bên trong, ngay cả mặt tường cửa kính và phần vật chất màu xanh bao trùm ở bên ngoài cũng bị nó tiêu hóa, sau đó bắt đầu tự chữa lành cơ thể mình.
Một lần bị thương quá nghiêm trọng làm nó trở nên hung bạo hơn hẳn, đám quái vật ở gần đó đều gặp tai ương.
...
Trận nổ qua được vài phút, Ôn Văn phủ một tầng băng lạnh ở trên người một lần nữa từ trong trạm thu nhận đi ra ngoài, nhìn tình cảnh trong cơ thể quái vật, Ôn Văn thất vọng lắc đầu.
"Ầy, nhiệt độ không cao như mình tưởng tượng, thứ này thế mà lại có thể thích ứng với một cú nổ khủng khiếp như vậy, đúng là đáng sợ, chỉ là không sao cả, nó đã bị mình làm cho suy yếu đi rồi."
Ôn Văn hít sâu một hơi, xắn tay áo đồng phục nhân viên thu nhận lên tới vai, găng tay màu đen hiện ra, chạm vào mặt đất.
Mặt đất nháy mắt biến thành một cái miệng máu khổng lồ muốn cắn nuốt Ôn Văn.
Nhưng Ôn Văn ngược lại lại duỗi tay vào bên trong!
Sợi xích màu đen từ lòng bàn tay, mu bàn tay và các phần trên cánh tay mọc dài ra, xuyên thấu vào máu thịt quái vật, phủ kín toàn bộ mặt đất!
Sau đó, Ôn Văn bắt đầu hấp thu năng lượng bên trong cơ thể con quái vật này.
Với thể tích khổng lồ của nó, năng lượng ẩn bên trong là con số mà đám quái vật nhỏ không thể nào so sánh được.
Năng lượng cực lớn tràn vào trong găng tay Tai Ách khiến cho bụi phấn màu vàng trên tay trái Ôn Văn bắt đầu ngưng tụ lại thành thực tể.
Sau khi bị hấp thu năng lượng, cả người con quái vật bắt đầu chấn động, giống như thân thể bị đào móc.
Nhưng nó sẽ không để Ôn Văn tùy ý hấp thu năng lượng quý giá của mình, trên đỉnh đầu Ôn Văn xuất hiện một cái chùy thịt lớn đầy gai nhọn nện xuống.
Nhưng Ôn Văn đã đưa tay trái lên trên, xiềng xích màu đen bắt đầu tỏa ra ngoài cản lại chụy thịt kia!
Số lượng xiềng xích trên tay trái không nhiều bằng tay phải, nhưng nó vừa vặn lại có thể tạo thành một vòng tròn, vững vàng bảo vệ Ôn Văn ở bên trong.
Hiện giờ chỉ cần dựa vào xiềng xích của hai cánh tay, cho dù không sử dụng năng lực của quái vật thì Ôn Văn cũng không hề thua kém người siêu năng khác.
Bởi vì quái vật cục thịt này thật sự quá lớn, hơn nữa nó vẫn luôn chống cự nên xiềng xích không thể trói nó lại, việc hấp thu năng lượng cũng không quá nhanh, nếu đổi lại là quái vật khác thì chỉ sợ đã bị Ôn Văn hút khô rồi.
Quái vật cục thịt không có cách nào với Ôn Văn, vì không muốn bị hút khô nên nó chỉ có thể nhắm tới các biệt thự khác, thông qua tấn công quái vật khác để chống cự sự hấp thu của Ôn Văn.
Nhưng theo năng lượng gia tăng, hiệu suất hấp thu của Ôn Văn cũng cao hơn, tốc độ tấn công quái vật của quái vật cục thịt đã bắt đầu không theo kịp tốc độ hấp thu của Ôn Văn.
Nhưng lúc này, tốc độ hấp thu của Ôn Văn đột nhiên ngừng lại.
Đương nhiên không phải Ôn Văn không hút nổi nữa, chỉ là anh muốn nuôi con quái vật này.
Cứ vậy chết đi không phải quá lãng phí rồi sao?
Không bằng để nó cắn nuốt quái vật khác, sau đó Ôn Văn sẽ hấp thu nó, coi nó là một cái máy sạc pin di động, này chẳng phải sướng quá rồi à?
Phát hiện Ôn Văn ngừng hấp thu, quái vật cục thịt vui sướng, bắt đầu tranh thủ thời gian bắt quái vật nhỏ để bổ sung số năng lượng mất đi.
Lúc nó khôi phục được một chút, đồng thời cũng bắt đầu có lực phản kháng, Ôn Văn lại tiếp tục hấp thu năng lượng của nó.
Cứ vậy lăn qua lăn lại, hai chiếc nhẫn vàng và vòng tay bên tay trái Ôn Văn đã thành hình!
"He he he, thành hình rồi, máy sạc pin tốt như vậy tìm ở đâu ra chứ, không thể chơi hỏng được, tính ra thì thế này hiệu quả cao hơn tự mình tìm kiếm đầu nguồn nhiều."
Đương nhiên tiệc vui thì chóng tàn, con quái vật cục thịt này tàn sát bừa bãi trong khu hủ hóa dẫn tới sự chú ý của nhóm Lâm Triết Viễn ở bên ngoài.
Bị làn sương mù màu xanh bao phủ, người bình thường không thể nhìn thấy tình huống bên trong khu chung cư, nhưng con quái vật cục thịt này thật sự quá bắt mắt, hơn nữa còn rất sinh động, nó không ngừng phá hủy các ngôi biệt thự nên bị Lâm Triết Viễn phát hiện.
Từ xa xa nhìn con quái vật cục thịt này, ánh mắt Lâm Triết Viễn trở nên nghiêm nghị, sau đó dùng bộ đàm nói với Băng Hà.
"Băng Hà, ông có nhìn thấy con quái vật kia không? Tôi cảm thấy không ổn chút nào."
Ở rìa biên giới khu hủ hóa bên kia, Băng Hà ngồi trên một cái dĩa băng lơ lửng trên không trung.
"Đương nhiên thấy rồi, rõ như vậy sao có thể không thấy, có điều thứ đó cũng giúp chúng ta loại đi một số nơi khả nghi, hơn nữa cũng coi như loại bỏ bớt kẻ địch của chúng ta."
Lâm Triết Viễn nhíu mày, anh không muốn dựa vào thứ này để kiếm lợi: "Ý ông là, cứ để thứ này tiếp tục chủ trương hành động?"
"Không phải như thế."
Băng Hà lắc đầu: "Đó là khi nãy thôi, bây giờ nó đã cắn nuốt nhiều quái vật như vậy rồi, cho dù không thể cảm nhận nhưng thực lực của nó chắc chắn rất đáng sợ, không chỉ đám quái vật khác gặp nạn, nhóm thợ săn mà chúng ta phái vào đó cũng không thể chống lại công kích của nó."
"Quan trọng nhất là thứ đó rất có thể chính là đầu nguồn hủ hóa, bây giờ chúng ta phải nghĩ cách giết chết nó!"
Lâm Triết Viễn sầu não: "Giết chết nó? Làm sao được chứ, hai chúng ta đều không thể ra tay, chú Cung ở bên trong không biết đã bị thứ gì quấn lấy..."
Băng Hà cười tự tin, sau đó lạnh giọng nói với Lâm Triết Viễn: "Làm sao tôi biết nên làm thế nào chứ, nơi này là địa bàn của ông, ông có hậu chiêu gì thì cứ mang hết ra mà dùng đi, đừng có kì kèo không giống đàn ông như vậy, ông không làm gì được thứ kia thì cứ bảo Hân Di tái hôn với tui."
Trán Lâm Triết Viễn nổi gân xanh, rống giận với Băng Hà: "Tiền Tiểu Tường, ông..."
Ở bên kia, Băng Hà đã tắt bộ đàm, không nghe thấy lời Lâm Triết Viễn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo