Lúc này, Phùng Tư Nhược đang ngồi ở trên chiếc thuyền đá bên cạnh hồ không tên.

    Nàng hơi ngước đầu lên, hô hấp gấp gáp.

    “Phùng Tư Nhược!”

    Giang Chu nhìn thấy bóng lưng của nàng thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cô bé này không giỏi giao tiếp, cũng không thích nói chuyện, nhưng nàng có một năng lực rất đặc thù, chính là chạy rất nhanh.

    Lần trước Giang Chu vừa nói muốn cua nàng, kết quả là nàng bị dọa chạy.

    Dưới sự không có chuẩn bị, một người cao to 1m8 như Giang Chu mà còn không đuổi theo kịp.

    Nếu như không phải hiện giờ nàng đang khó thở, không thể nào chạy quá xa, thì Giang Chu muốn tìm nàng cũng không dễ như vậy.

    “Hít sâu, thở ra. . .”

    “Không nên khẩn trương, cố gắng nghĩ đến một số việc và người có thể khiến cho mình an tâm hơn.”

    Giang Chu ngồi xuống bên cạnh nàng, vỗ nhẹ lưng của nàng.

    Mà Phùng Tư Nhược vừa nhìn thấy Giang Chu thì cũng thở nhẹ một hơi.

    Lúc này, tóc mai của nàng đã bị mồ hôi làm ướt sũng, nhìn trông rất điềm đạm đáng yêu.

    “Sao rồi? Có khá hơn chút nào không?”

    Phùng Tư Nhược hít sâu một hơi, lại bỗng nhiên cười khúc khích.

    Đây là lần đầu tiên nàng có biểu cảm thoái mái như vậy ở trước mặt người khác.

    Giang Chu hơi buồn bực: “Nguy hiểm như vậy mà còn cười à? Trên mặt mình dính gì sao?”

    “Vui vẻ!”

    “Có gì mà vui vẻ?”

    “Lên sân khấu biểu diễn. . .”

    Ánh mắt Giang Chu lập tức nhìn nàng đầy dịu dàng, khóe miệng hắn cũng theo đó mà cong lên.

    Hắn vô cùng hiểu Phùng Tư Nhược.

    Dù sao đời trước, hai người họ cũng đã chung sống hơn chục năm.

    Tuy cô bé này không nói gì, nhưng thật ra nàng cực kỳ để ý đến năng lực xã giao của mình, nàng vẫn luôn muốn thay đổi nó, muốn không sợ hãi nữa, muốn trở nên hoạt bát. . .

    Cho nên, lần lên sân khấu biểu diễn này, chính là khiêu chiến lớn nhất trong đời nàng.

    Một người bị chứng sợ đám đông và xã hội, chỉ cần nhìn thấy người xa lạ thì đã có cảm giác e ngại rồi, chứ đừng nói là đi lên sân khấu biểu diễn trước mặt mấy ngàn học sinh.

    Đối với Phùng Tư Nhược mà nói, chuyện này rất nguy hiểm, nhưng cũng rất đáng giá.

    “Bây giờ ổn rồi chứ?”

    “Ừm, ổn rồi!”

    Giang Chu nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Đây là một thắng lợi của người bị mắc chứng sợ đám đông, đúng hay không?”

    Phùng Tư Nhược khoái trá gật đầu: “Đúng vậy, thắng lợi của mình.”

    “Vậy sau này bạn có muốn tham gia mấy chương trình như vậy nữa hay không?”

    “Hmmmm… muốn!”

    “Vậy thì mình nói cho bạn biết một bí mật nhé?”

    “Bí mật gì?”

    Giang Chu tiến lại bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Mình lại biết một ca khúc mới, sau này chúng ta lại biểu diễn nhé?”

    Hai mắt Phùng Tư Nhược mở to, cái miệng nhỏ nhắn cũng há hốc ra, kinh ngạc nói: “Mới (Tân)?”

    “Ừm, con mới (tân) hơn cả thằng em của mình, chưa ai được nghe qua, bạn là người đầu tiên được biết đến.”

    Dưới bóng đêm, ánh trăng như nước, mặt hồ trong như gương.

    Chỉ có gió đêm thỉnh thoảng sẽ dạo qua một chuyến, làm cho mặt hồ hơi lăn tăn.

    Những cây liễu bên hồ cũng xào xạc như đang hát.

    Phùng Tư Nhược nhìn Giang Chu với ánh mắt rực rỡ.

    “Là bài hát gì?”

    Giang Chu hơi nhíu mày: “Chú cá voi hóa thân của hòn đảo cô độc.”

    “Hóa thân của hòn đảo cô độc. . .?”

    “Đúng thế, viết về một chú cá voi cô độc, tên là Alice.”

    Khóe miệng nhỏ nhắn của Phùng Tư Nhược liền hé ra, lặng lẽ đọc cái tên Alice này.

    Sau đó, nàng dùng hai tay để nâng gò má trắng nõn, lặng lẽ nhìn Giang Chu.

    Giang Chu biết cái biểu cảm này, cô bé này đang muốn nghe mình kể chuyện.

    “Có phải bạn muốn biết, vì sao Alice lại cô độc đúng không?”

    Phùng Tư Nhược gật đầu, trong ánh mắt đã tràn ngập tò mò.

    “Bởi vì âm thanh của cá voi bình thường có tần suất là 1525 Hz, nhưng tần suất của Alice chỉ có 45 Hz.”

    “Đối với đồng loại của Alice, thì nàng như một người câm, đã chú định là cô độc cả đời.”

    “Không ai có thể nghe được giọng nói của nàng, cũng giống như không ai có thể hiểu được nội tâm của nàng.”

    “Vì vậy, nàng liền vừa ca hát, vừa bơi từ hải vực ấm áp, đến hải vực lạnh lẽo ở phía Bắc Thái Bình Dương.”

    “Nàng có một nguyện vọng, đó chính là tim được đồng bạn có thể nghe thấy âm thanh của nàng.”

    “Nhưng mà từ đầu đến cuối, Alice vẫn không nhận được đáp lại.”

    Giang Chu quay đầu lại: “Có phải hay không là rất giống một người.”

    Phùng Tư Nhược gật đầu: “Giống mình.”

    “Không phải, không giống bạn, bởi vì có rất nhiều người có thể nghe được giọng nói của bạn, mình có thể, Đinh Duyệt cũng có thể, cho nên bạn không cô độc.”

    “Vậy. . .bài hát đó. . .”

    Cùng lúc đó, con đường nhỏ tối tăm bên hồ Vô Danh có những tiếng bước chân vang lên.

    Có vô số học sinh đang khom người đi qua bên đó.

    “Đừng chen nữa, hết chỗ rồi, qua bên kia một chút đi!”

    “Móa, các ông xem lâu như vậy, cũng cho tôi xem một lát đi.”

    “Nhỏ giọng thôi, không xem được thì nghe đi, Giang Chu chuẩn bị hát rồi.”

    “Thật hay giả? Để tôi lấy điện thoại di động ra ghi âm!”

    “Không biết bài hát này có hay bằng Nổi Gió Lên không nữa!”

    “Nổi Gió Lên quá đỉnh rồi, nào có sáng tác dễ như vậy chứ?”

    Tất cả những người đang chen lấn xô đẩy nhau này, đều là những người chạy từ lễ đường đến.

    Bọn họ vốn chạy đi tìm Tiểu Thiên Sứ bỗng nhiên bị mất tích kia.

    Kết quả là, người đầu tiên chạy đến đây liền phát hiện Giang Chu đang ngồi cạnh Phùng Tư Nhược rồi, người này lại nảy lòng tò mò, liền khom người, ngồi xổm xuống yên lặng quan sát.

    Kết quả người thứ hai cũng chạy đến, liền kề vai sát cánh, cùng quan sát.

    Lại đến người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm, người thứ n. . .

    Cuối cùng, lại biến thành một mảnh lớn như bây giờ.

    Dưới bóng đêm mờ mịt, con đường bên cạnh hồ còn có một mảnh cây tùng, mà Đinh Duyệt chạy đi tìm Phùng Tư Nhược cũng đang ở trong này.

    Bọn họ cứ lặng yên quan sát hai người kia, ngay cả hô hấp cũng không dám quá mạnh.

    “Bạn muốn nghe?”

    “Ừm!”

    Vì vậy, trong ánh mắt mong đợi của Phùng Tư Nhược, Giang Chu liền đứng lên, nhẹ nhàng há miệng, giọng hát lập tức bây lên theo gió.

    “Tôi là chú cá voi hóa thân của hòn đảo đơn độc!”

    “Có vóc dáng đồ sộ như chẳng đáng sợ.”

    “Đàn tôm cá dạo chơi bên cạnh.”

    “Cũng có chim trời đậu lại trên lưng.”

    “Tôi bơi qua vô vàn phong cảnh đẹp đẽ.”

    “Những tiên cảnh tựa như vườn địa đàng.”

    “Mà biển cả quá bằng phẳng tĩnh lặng, chứa biết bao câu chuyện không ai lắng nghe.”

    “Tôi yêu bầu trời Địa Trung hải trong veo, cũng yêu đồng tuyết Siberia.”

    “Yêu cả đôi cánh chim giữa trời, yêu cả rong rêu bám dưới bụng.”

    “Tôi cố gắng yêu thật nhiều, mãi cho đến một ngày.”

    Lời cuối cùng của Giang Chu càng ngày càng dài, cuối cùng thì từ từ biến mất.

    Giống như một tần số không thể nào nghe được, cuối cùng cũng bị dung nạp vào đại dương.

    Lúc này, Phùng Tư Nhược cũng nín thở.

    Mà một mảnh ‘cây tùng’ kia cũng nín thở theo, mãi cho đến một ngày, rồi làm sao nữa?

    Giang Chu nhặt một hòn đá lên, ném vào trong hồ, rồi mở miệng tiếp.

    “Quần áo bạn lam lũ những tiếng ca lại dịu dàng.”

    “Theo tôi phiêu lưu bốn phương không có mục đích.”

    “Lưng tôi tựa như đồi hoang.”

    “Mà bạn chỉ mỉm cười xua tay.”

    “Coi nó như cả vũ trụ, bạn vẫy tay chào mặt trời, cũng thăm hỏi chú hải âu, theo tôi đi phiêu lưu bốn phương, yêu lấy cả đất trời.”

    “Nhưng mà đáng tiếc bạn chẳng thể nằm trong ngực tôi, thưởng thức bầu trời đêm bao la bất diệt.”

    “Để muôn sao in vào mắt. . .”

    Khoảnh khắc này, nội tâm của vô số người đã bị chọc thủng, bài hát này quả thực là quá tuyệt vời.

    Nó đã đem sự cô độc, và linh hồn giả bộ như kiên cường thể hiện ra vô cùng rõ nét, nhất là câu cuối cùng kia.

    Nhưng tiếc là, người kia không thể nằm ở trong ngực mình.

    Bởi vậy, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên theo bản năng.

    Phát hiện bầu trời đêm giăng đầy sao, lại giống như đang phối hợp với những câu ca kia, cùng giống với bầu trời đêm này, thì là những ngôi sao lấp lánh ở trong mắt Phùng Tư Nhược.

    “Sao nào, có phải bị tài hoa của mình làm cho say mê, nên muốn lấy thân báo đáp?”

    Khuôn mặt Phùng Tư Nhược đỏ lên: “Không có. . .”

    Giang Chu đầy mặt tiếc nuối: “Vậy coi như xong, mình sẽ không hát đoạn đặc sắc nhất nữa.”

    “Vì sao?”

    “Vì không có ai chịu nổi đoạn cuối cùng của bài hát này, mình mà hát xong thì nhất định sẽ có người nhảy ra đòi gả cho mình!”

    Nhưng đúng lúc này, một mảnh ‘cây tùng’ kia bỗng nhiên kêu lên một tiếng: “Cái dcm. . . mau hát đi.”

    Hả?

    Giang Chu sợ hết hồn.

    Thứ quỷ gì vừa nói chuyện?

    Nhưng đảo mắt nhìn qua, hắn phát hiện, đó chỉ là một mảnh cây tùng bình thường.

    Bên hồ này không có yêu quái gì đó chứ?

    Đừng nói là có thứ chuẩn bị nhảy ra bắt hai người họ đi nhé, dù sao hắn cũng là đồng nam, mà Phùng Tư Nhược cũng vừa hay là đồng nữ!

    Giang Chu quay đầu nhìn về phía Phùng Tư Nhược: “Bạn có nghe thấy âm thanh gì không?”

    “Không có mà!” Phùng Tư Nhược lắc đầu với vẻ ngốc nghếch dễ thương.

    Nàng làm sao cũng không nghĩ ra được một mảnh cây tùng kia là ‘sống’!

    “Đi thôi, mình đưa bạn về trước.”

    Phùng Tư Nhược không đi: “Hát xong nha!”

    Giang Chu suy nghĩ một chút: “Được, thế nhưng, mình hát xong bạn phải hôn mình một cái.”

    “Không được không được không được!”

    “Không có lợi lộc gì mà còn bảo mình hát à!”

    Đám ‘cây tùng’ kia bắt đầu lo lắng rồi.

    Cmn, cmn.

    Mau hát đi, hát xong, các chị đây cmn đều gả cho cậu! Các chị đây đều cmn chó cậu hôn!

    Có điều, Giang Chu cũng chỉ trêu chọc Phùng Tư Nhược một chút thôi.

    Hắn vẫn sẽ hát đoạn cuối cùng, bởi vì hắn cũng muốn hát cho nàng nghe đoạn này.

    Đúng lúc này, Phùng Tư Nhược buông lỏng bàn tay nhỏ ra.

    “Cho. . . Cho bạn kẹo!”

    Trong lòng bàn tay của nàng vẫn đang siết chặt một viên kẹo hình con thỏ trắng.

    “Được chứ?”

    “Muốn dùng kẹo để mua chuộc mình?”

    Phùng Tư Nhược gật đầu, mặt đầy mong chờ mà nhìn Giang Chu.

    Biểu cảm này, đừng nói là Giang Chu, mà Đường Tăng cũng không chịu nổi.

    “Được rồi được rồi, bạn thắng rồi.”

    Giang Chu đứng lên, đi đến bên hồ.

    Sau đó, đứng ở một khoảng cách không gần không xa mà nhìn Phùng Tư Nhược.

    Trên mặt hắn đã không còn vẻ lưu manh vô lại, mà thay vào đó là vẻ thành khẩn và nghiêm túc.

    “Ngón tay mềm mại của bạn vuốt lên người tôi.”

    “Sóng gió vùi thành những vết thương xấu xí.”

    “Bao lần xuân thu trôi qua trong mắt bạn, nhiều hơn những núi và sông tôi từng thấy từng yêu.”

    “Tôi từng nghĩ bờ vai của mình rộng rãi đến thế, đủ để nâng đỡ tòa quỳnh lâu dưới đáy biển.

    “Mà sau khi bạn đến, nó lại có vẻ quá gầy guộc.”

    “Tôi muốn cho bạn một bến bờ để chạy trốn!”

    “Để bạn sống như một Vương Hậu. . .”

    

0.15691 sec| 2442.5 kb