Trong diễn đàn của khu đại học.
Hầu như tất cả những đề cử hot đều có mấy chữ Giang nào đó.
Chỉ mấy chữ đơn giản đó, là có thể cảm nhận được sự phẫn nộ mãnh liệt của người mở topic rồi.
Tựa như Giang nào đó này là một ma đầu giết người không chớp mắt, không việc ác nào không làm.
Ngay cả Giang Chu nhìn thấy cũng mà cũng vô cùng tức giận.
Móa, người này thật sự quá ghê tởm.
Dĩ nhiên lại dùng vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái và linh hồn bác ái để đi lừa gạt nữ sinh viên!
Nếu như người này không phải là mình, thì hắn nhất định cũng nhảy vào mắng chửi một phen.
Có điều Giang Chu cũng tự hiểu lấy mình.
Rõ ràng những thứ này là đang miêu tả bản thân mình.
Dù sao thì trừ mình ra, cũng không ai có thể hoàn thành hành động vĩ đại như một đêm hẹn ba cô cả!
Vì nghiệm chứng suy đoán này, nên hắn đã mở mấy topic ra xem.
Nội dung bên trong cực kỳ đặc sắc, quả thực là giống như đang đọc tiểu thuyết vậy.
Tổng kết lại là như này.
Chuyện mình một đêm hẹn ba cô đi ăn cơm đã bị người khác chụp lại, hơn nữa, còn chụp toàn bộ hành trình luôn.
Bắt đầu từ Hàn Nhu, mãi cho đến khi Sở Ngữ Vi xuất hiện.
Mỗi một cô gái đều được chụp vô cùng rõ ràng.
Hơn nữa, người chụp ảnh còn cực kỳ kinh tởm, người này còn cố tình chọn mấy tấm ảnh xấu nhất của Giang Chu.
Bởi vì đây là ảnh chụp chứ không phải video.
Cho nên người đăng topic đã cố tình ngụy tạo những lời đối thoại rất ác ý.
Ví dụ như: “Mỹ nữ, tối nay đừng về nhé? Chúng ta đi khách sạn!”
. . .
“Nói giá đi, chỉ cần em theo anh, thì mặc kệ là bao nhiêu tiền anh cũng trả được!”
. . .
“Có thai thôi mà cũng khóc, tôi cho cô tiền, cô đi phá thai đi, đừng làm phiền tôi nữa!”
. . .
Nói chung là bọn họ đã dùng hết tất cả trí tưởng tượng của mình, để chế tạo Giang Chu thành một kẻ có tiền lại vô cùng ghê tởm và cặn bã.
Nếu như topic này mà được chuyển thể thành tiểu thuyết, thì tuyệt đối sẽ hot khắp inteet luôn.
Nhưng trong này cũng có một điểm không bình thường.
Đó chính là, Hoàng Kỳ, Tô Nam và Sở Ngữ Vi đều bị bịa đặt, nói xấu.
Nhưng duy chỉ có Hàn Nhu là không bị chủ topic nói xấu gì cả.
Khi Giang Chu nhận ra điểm này, thì hắn lập tức bừng tỉnh.
Đây chắc là người theo đuổi Hàn Nhu làm ra rồi.
Bởi vì ngày hôm đó, khi hắn đi đón cô em gái này ở ven đường, thì rừng cây phía Nam có rất nhiều người đứng xem.
Nếu như không có gì ngoài dự liệu, thì người này nhất định đã theo dõi từ trường học.
Giang Chu tiếp tục xem vài topic nữa, để cố gắng tìm thêm vài manh mối.
Kết quả là hắn phát hiện ra, mặc dù giờ vẫn là năm 09, nhưng đám dân mạng cũng vẫn thần thông quảng đại như thế.
Bọn họ thậm chí còn có cả bức ảnh mình đi dạo phố với cả Sở Ngữ Vi.
Có ảnh mình đi dạo hồ với Phùng Tư Nhược.
Ngoài ra còn có một số bức ảnh Tô Nam đang nhảy múa trong cửa hàng.
Nói chung là đủ loại ảnh để làm chứng cớ.
Cộng thêm những ảo tưởng ác ý của chủ topic.
Giang Chu đã trở thành cái mà mọi người gọi là tuyệt thế cặn bã nam.
Đây chính là sức mạnh của inteet.
Chỉ cần bóng tối ập đến, thì ngay cả trung tâm vụ bão cũng không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
“Sao rồi? Giờ ông còn gì để nói nữa không?”
“Tôi còn tưởng rằng ông chỉ có vẻ ngoài không đàng hoàng mà thôi, lại không ngờ rằng ông thật sự là một tên khốn nạn khiến cho người ta giận sôi gan.”
“Ông căn bản không xức với Tư Nhược, sau này đừng tìm cô ấy nữa!”
Giọng nói của Đinh Duyệt lại vang lên, giọng điệu châm chọc giống như những con dao nhỏ.
Giang Chu tắt điện thoại di động, trả lại cho Đinh Duyệt, nói: “Cái pixel rách nát này, ít nhất cũng làm giảm 60% độ đẹp trai của tôi!”
Đinh Duyệt lại rất khó tin: “Dĩ nhiên ông lại để ý đến cái này? Tôi thật sự cạn lời rồi!”
“Nói thật, mấy tấm ảnh này là thật, nhưng câu chuyện này thì là nói nhảm.”
“Vậy sao? Dám làm không dám chịu, mà còn xứng làm đàn ông à?”
Giang Chu yên lặng một lát: “Rốt cuộc tôi cũng không thể cởi quần để cho bà nghiệm chứng, đúng không?”
Đinh Duyệt chợt lùi lại một bước, đỏ bừng cả mặt, nói: “Ông. . . ông thật sự là hết thuốc chữa!”
“Chuyện này, bà đừng nói với Phùng Tư Nhược, để tôi tự nói.”
“Ông nằm mơ đi thôi!”
Đinh Duyệt nói xong liền quay người, trực tiếp rời đi, không thèm quay đầu nhìn lại.
Mà Giang Chu chỉ châm điếu thuốc lên, ngồi yên lặng một lát.
Xong đời rồi sao?
Từ khi mình trọng sinh trở về.
Ngoại trừ bị động tiếp nhận một nụ hôn của Hoàng Kỳ, thì mình hoàn toàn chưa làm điều gì khác cả.
Thế mà cmn đã xong đời rồi?
Biết thế, trước khi trọng sinh mình phải đi học hỏi La Thiên Vương rồi!
Nhưng dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, nên giải quyết vẫn phải giải quyết.
Mà điều quan trọng nhất chính là tìm ra chủ topic.
Giang Chu nhìn thời gian, lúc này đã là hơn 5 giờ chiều.
Trời vẫn còn chưa tối, chỉ là mùa hè nên ban ngày tương đối dài.
Giang Chu đi tìm Từ Hạo Đông, mượn thẻ sinh viên của cậu ta để đăng ký ID diễn đàn.
Sau đó, hắn điên cuồng nhắn lại trong từng topic một.
“Ông đây chính là cặn bã đấy, liếm cẩu, có giỏi đến cắn tao đi!”
“Không ăn được nho thì nói nho chua, chắc vẫn chưa biết cặn bã nam sung sướng thế nào đâu nhỉ?”
“Tao chính là Giang nào đó đây, tuy tao cặn bã, nhưng tao vẫn rất quang minh chính trực!”
“Tên ngu xuẩn lập ID phụ để mở topic, lại còn chụp trộm rồi ngụy tạo câu chuyện kia, đừng để tao tìm thấy mày!”
“Sau này tao sẽ tán càng nhiều mỹ nữ hơn, mày giỏi thì ngày nào cũng đi chụp trộm tao đi!”
“Để tao xin lỗi? Nghĩ hay lắm, từ nhỏ đến giờ, ông mày vẫn là cặn bã nam đấy!”
“Ai muốn học tập thì nhắn riêng cho tôi, tôi sẽ mở lớp học yêu đương cho sinh viên đại học!”
“Còn đám anh hùng bàn phím kia, cứ rúc trong ký túc xá tự sướng đến chết đi!”
Sau khi Giang Chu nói những lời này, thì diễn đàn lập tức nổ tung.
Mặc dù mọi người không biết Giang Chu này là thật hay giả.
Nhưng vẫn bị giọng điệu vênh vào và phách lối này làm cho tức giận.
Tên khốn nạt này đến chết mà vẫn không biết hối cải!
Hơn nữa, lại còn nhảy ra, muốn một người mắng bốn phía luôn?!!
Vì vậy, vô số bình luận trực tiếp tràn vào như lũ quét.
“Giang Chu, mau cút ra khỏi đại học Thượng Kinh, đừng làm mất mặt ngôi trường này!”
“Xúc phạm phụ nữ mà còn lý luận? Mau xin lỗi tất cả mọi người đi!”
“DCM, tôi không chịu nổi rồi, đêm nay ai đi đánh tên này với tôi không?”
“Có, đánh tên này một trận trước đã, rồi bắt tên này phải xin lỗi trước mặt toàn trường!”
“Tôi đã gọi điện thoại cho bên giáo vụ rồi, chủ nhiệm Nghiêm nói sẽ bắt tay vào điều tra.”
“Đuổi học, nếu trường học mà không đuổi loại người như này, thì chúng ta đi báo cảnh sát!”
Giang Chu nhìn những bình luận này, khóe miệng lại cong lên.
Vô cùng tốt, phải như vậy mới có hiệu quả.
Chuyện này phải càng lúc càng lớn mới được.
Dù sao, bịa đặt vu khống trên inteet, thì cũng phải chịu trách nhiệm pháp luật.
Nếu như chuyện này mà không to, thì trường học nhất định sẽ đè nó xuống.
Vậy mình còn tìm tên khốn khiếp kia kiểu gì?
Hắn đang gây dựng sự nghiệp, mấy hôm nay cũng đã hơi thiếu tiền rồi.
Hắn còn đang nghĩ cách để kiếm thêm ít tiền đây.
Không ngờ lại có kẻ tự đưa đến cửa.
Chụp trộm, lại cố tình bịa đặt vu khống, vậy cũng đủ để mình kiếm chút tiền phí tổn thất tinh thần rồi nhỉ?
Kiếp trước, hắn đã thấy những chuyện như này rất nhiều lần.
Nào là chị gái mông to Trương Mỹ Ngọc ở Thanh Hoa bị đại lão nào đó kiểm tra giấc ngủ.
Nào là cô công chúa nhỏ kiêu ngạo đi trộm tai nghe ở siêu thị.
Tất cả đều phải làm to chuyện thì mới được xử lý sao?
Làm to chuyện trước, sau đó khóc lóc xin lỗi.
Chờ tìm được người kia, thì lập tức trả đòn.
Sau đó lại đăng một câu lên mạng xã hội: Phong cảnh trên sân thượng đẹp quá! (Ý nói dọa nhảy lầu)
Cuối cùng thì bắt chẹt một khoản bồi thường.
Hoàn mỹ!
Đã có người muốn chơi mình, vậy tại sao mình không để cho tên đó chảy máu?
Trong khi Giang Chu còn đang tính toán xem mình nên đòi bao nhiêu tiền bồi thường.
Thì tiếng chuông điện thoại vang lên đã kéo hắn trở về hiện thực.
“Giang Chu, mau cút đến phòng giáo vụ cho tôi!”
“Ngay lập tức!”
Người gọi điện thoại là Nghiêm Vi Dân.
Xem ra, ông đã biết chuyện trên diễn đàn.
Đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu của Giang Chu.
Hiện giờ, toàn bộ diễn đàn đã công khai chống lại hắn.
Trường học sẽ không giả vờ như không nhìn thấy chuyện này nữa.
Mà hắn, cũng rất hy vọng trường học sẽ tham gia vào.
Như vậy, đòi tiền bồi thường sẽ dễ hơn nhiều.
Giang Chu vô cùng vui vẻ, nghênh ngang đi đến phòng giáo vụ.
Không ngờ vừa vào cửa, bên trong lại có ba người đang ngồi.
Một người có mái tóc hoa râm, nhưng rất có tinh thần.
Giang Chu đã nhìn thấy người này ở trên thư thông báo trúng tuyển.
Đây là hiệu trưởng của hắn, Tần Bách Xuyên.
Một người khác thì hơi mập mạp, còn đeo một chiếc kính gọng vàng, nhìn qua trông hơi lạ.
“Giang Chu, chuyện trên diễn đàn là thật hay giả? Đây là chuyện tốt em làm sao?”
Giang Chu vẻ mặt đầy đứng đắn: “Báo cáo chủ nhiệm, ảnh cũng có rồi, sao có thể là giả được!”
Nghiêm Vi Dân sửng sốt một chút.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Ông còn tưởng tên nhóc này sẽ phải ngụy biện một chút chứ.
Dù sao Giang Chu cũng là người mà ông coi trọng trong khoản khởi nghiệp.
Hơn nữ, dự án trong tay Giang Chu cũng rất tốt.
Hiệu trưởng cũng đã biết về dự án này, cũng biểu thị là nên hỗ trợ.
Chỉ cần Giang Chu ngụy biện một chút, lại đánh chết cũng không thừa nhận.
Vậy có lẽ ông còn có thể bảo vệ Giang Chu trước mặt hiệu trưởng và phó hiệu trưởng.
Nhưng tại Giang Chu lại còn không thèm ngụy biện luôn rồi?
“Hiệu trưởng, tên nhóc này chính là ngôi sao mới nổi trong phòng khởi nghiệp của chúng ta, tôi cũng không ngờ tên nhóc này sẽ làm loại chuyện này, đây là do tôi thất trách.”
Chủ nhiệm Nghiêm vẻ mặt đầy tự trách, lại cúi đầu thở dài.
Tần Bách Xuyên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Bạn học Giang Chu, em có biết hành vi mình làm là gì không?”
Giang Chu ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt đầy kiêu ngạo: “Hành vi đó gọi là, dám nghĩ dám làm, quyết chí tự cường, là tấm gương sáng cho các sinh viên khác! Đáng giá được toàn trường khen ngợi!”
“. . .”
Lời này vửa dứt, hiệu trưởng, phó hiệu trưởng và chủ nhiệm Nghiêm đều sửng sốt.
Thời đại này, làm cặn bã nam cũng trở thành tấm gương sáng rồi sao?
Đầu óc người này có vấn đề gì hay không vậy?
Chủ nhiệm Nghiêm nổi giận đùng đùng: “Giang Chu, sửa lại thái độ của em đi!”
Giang Chu thở dài, ngồi xuống bên cạnh chủ nhiệm Nghiêm: “Chủ nhiệm, từ ngày dự án khởi nghiệp của em chiếm được sự chú ý của ngài, em vẫn luôn vắt óc suy nghĩ, hy vọng dự án có thể nhanh chóng phát triển, để không thẹn với sự kỳ vọng của ngài, cho nên em mới một đêm hẹn ba cô gái đi ăn cơm.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện em hẹn con gái đi ăn cơm?!”
“Bởi vì em đã phát triển công năng đặt đồ ăn online rồi, chuẩn bị login vào bữa tiệc tối đón sinh viên mới!”
“Chuyện này lại có quan hệ gì với tiệc tối đón sinh viên mới?”
Cùng lúc đó, hiệu trưởng và phó hiệu trưởng cũng lộ ra vẻ khó hiểu.
Tiệc tối đón sinh viên mới, dự án khởi nghiệm, mời con gái ăn cơm.
Ba chuyện này, hoàn toàn chính xác là không liên quan gì mà!
Giang Chu ho khan một tiếng, bắt đầu dẫn dắt cả ba người vài nhịp điệu câu chuyện của mình.
Đời trước, hắn là giám đốc điều hành của bộ phận kinh doanh, nên hắn đã cực kỳ thành thạo mấy trò này.
Dùng những thứ không liên quan đến nhau, để đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Trong khi đối phương không biết nên làm gì, thì mình sẽ dẫn đối phương và những lý do mình đã chuẩn bị từ trước.
“Chủ nhiệm Nghiêm, em vẫn luôn rất cảm kích ngài vì đã xem trọng em.”
“Vì muốn làm trường học và cả ngài được tôn vinh, nên em đã viết mấy chục kế hoạch phát triển trong một đêm.”
“Cuối cùng, sau khi trải qua một đêm suy nghĩ, em đã xác định được một kế hoạch tốt nhất trong đó.”
“Em đã tự móc tiền túi ra để tài trợ 50 ngàn cho tiệc tối đón sinh viên mới, hy vọng có thể tăng thêm một tiết mục.”
“Sau đó, em đã mời đàn chị Hàn Nhu, bạn học Hoàng Kỳ và Tô Nam đi biểu diễn tiết mục này.”
“Đây là một bài hát mà em đã viết, mục đích là để quảng bá dự án Món Ngon kia, mời ba thầy xem.”
Giang Chu nói xong thì lấy điện thoại di động ra, mở lời bài hát lên cho ba người xem.
Ba người cùng nhìn qua một chút.
Ừm, quả nhiên là bài hát quảng cáo.
Tuy không có chủ đề gì sâu xa và cao cả, nhưng nó lại rất dễ nhớ.
Chủ nhiệm Nghiêm chợt bừng tỉnh: “Cho nên, em mời ba người họ đi ăn cơm là để bàn chuyện biểu diễn?”
Giang Chu thở dài: “Em vừa đến trường học được mấy hôm, người quen cũng chỉ có ba cô ấy, cho nên mới mời ba người đi ăn cơm để thương lượng một chút, nhưng không ngờ lại bị người có lòng xấu lợi dụng, em oan quá mà!”
“Chuyện này, em nên nói sớm mới đúng!”
“Em không dám nói!”
Chủ nhiệm Nghiêm lo lắng hỏi: “Sao em lại không dám nói?”
Giang Chu lại thở dài: “Mọi người hiểu lầm em cũng không sao, nhưng chẳng may làm to chuyện, rồi làm xấu mặt trường học thì làm sao bây giờ?”
“Vậy người dùng tên em trong diễn đàn đang điên cuồng bình luận kia là ai?”
“Chủ nhiệm, em cũng không biết, em căn bản là không đăng ký ID trên diễn đàn đó.”
Ba người nghe thấy câu này thì đều quay sang nhìn nhau.
Chẳng lẽ. . . Chuyện trong diễn đàn thật sự còn có ẩn tình khác sao?
Trong tay Giang Chu có bài hát quảng cáo, hơn nữa, tiệc đón sinh viên mới cũng thực sự nhận được tài trợ.
Những thứ này đều là chứng cứ, đúng không?
So với những cái này, thì những tấm ảnh không biết nói chuyện kia chẳng đáng là gì cả.
Xem ra, tên nhóc này đã đắc tội với ai ở trong trường học rồi.
Tần Bách Xuyên hơi cảm khai: “Bạn học Giang Chu, không ngờ em lại là một người biết suy nghĩ cho trường học như vậy, em yên tâm, tôi sẽ không để em bị ủy khuất đâu.”
Giang Chu kích động mà nắm tay hiệu trưởng: “Em không ủy khuất, chỉ cần dự án của em có thể đem lại vinh quang cho trường học, thì những oan uất này có là gì chứ!”
“Trường học chúng ta thế mà lại có một sinh viên tốt như bạn học Giang Chu, đúng là hiếm có, hiếm có!”
“Ừm, Giang Chu là một học sinh tốt, tôi lập tức đi mở topic để làm sáng tỏ chuyện này!”
Phó hiệu trưởng đứng lên, định hành động ngay lập tức.
Giang Chu thấy thế thì vội vàng ngăn phó hiệu trưởng lại: “phó hiệu trưởng, em biết ngài thương học sinh, nhưng đây không phải biện pháp tốt nhất.”
“Có ý gì?”
“Nếu như chuyện này mà nhằm vào em thì cũng thôi, em chỉ sợ là, người này nhằm vào dự án của chúng ta.”
Khi Giang Chu nói câu này, hắn đã sử dụng một thủ thuật rất ảo diệu.
Hắn nói là dự án của chúng ta, mà không phải dự án của em.
Hai chữ chúng ta này, rất dễ dàng rút ngắn khoảng cách.
“Nhằm vào dự án này?”
Giang Chu bắt đầu mở miệng nói chuyện giật gân: “Em sợ là có người đã đoán được kế hoạch kinh doanh của em, cho nên muốn lợi dụng chuyện này để đả kích em.”
Chủ nhiệm Nghiêm lập tức xua tay: “Không thể nào, ai sẽ chú ý đến cái dự án nhỏ của em chứ?”
“Chủ nhiệm, ngài có chỗ không biết rồi, hôm em đi đến phố ẩm thực để tìm thương gia bàn chuyện hợp tác, thì đã có người chuyên môn đến tìm em để đầu tư.”
“Có người đầu tư tìm đến em rồi á?!”
Giang Chu bắt đầu chuyển sang chế độ nghiêm túc: “Người này muốn bỏ 2 triệu ra để đầu tư trang web của em, nhưng em đã từ chối.”
Ba người nghe thấy câu này thì ngây ngẩn cả người.
Cái dự án này còn có tiền đồ sáng lạn như vậy sao?
Còn chưa bắt đầu cất bước mà đã có người chú ý rồi?
Chủ nhiệm Nghiêm gật đầu: “Chuyện này cũng rất có khả năng, dù sao một người chưa bao giờ buôn bán kinh doanh như tôi, mà cũng có thể nhận ra trang web này có tiền đồ.”
Tần Bách Xuyên do dự một lát: “Vậy em muốn làm gì?”
“Em muốn tìm được người này, khi biết người này là ai, thì ít nhất cũng sẽ yên tâm hơn.”
Ba người đối diện: “Nếu là như vậy, thì em có thể thử xem!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo