Giang Chu liền mở danh bạ, gọi điện thoại cho Quách Vĩ.
“Alo, Lão Giang, sao lúc này mới gọi cho tôi thế?”
“Tán gái thôi, vừa trở về ký túc xá xong, ông bảo Trịnh Vũ bị làm sao cơ?”
“Mấy hôm trước bị ngã xuống hồ nhân tạo, rồi lại bơi một vòng, còn vừa bơi vừa gào khóc nữa!”
Giang Chu có chút khó hiểu: “Đã hơn một tuần rồi, sao giờ ông mới chia sẻ tin vui này với tôi?”
Quách Vĩ lập tức trả lời: “Tôi cũng mới nghe nói thôi, ông có biết nguyên nhân gì không, tôi hỏi tên đó thì tên đó cũng không nói.”
“BIết chứ, tên đó biết chuyện tôi thay băng vệ sinh cho Sở Ngữ Vi!”
“Cái đệch, thật hay giả vậy?”
Giang Chu duỗi eo một cái: “Dù sao cũng không kém bao nhiêu, ông cứ coi là thật đi.”
Quách Vĩ chép miệng một cái: “Ai có thể ngờ được, thì ra ông không bị từ chối, mà là hoa khôi theo đuổi ngược ông mới đúng!”
“Đừng nói mấy chuyện vớ vẩn này nữa, cuộc sống đại học của ông thế nào rồi?”
“Cũng tạm được, chỉ là không biết tán gái thế nào đây, cho nên mới muốn học hỏi anh Giang ông vài chiêu đây!”
Giang Chu suy nghĩ một chút: “Ly dị, độc thân mang theo một đứa con, có được không?”
Quách Vĩ lập tức sững sờ một chút: “Không cần phải vậy chứ? Điều kiện của tôi mà chỉ tìm được người như vậy sao?”
“Vậy thì không còn rồi, mà ông vẫn chưa tìm được mục tiêu à?”
“Nhắc đến mục tiêu, thì đúng là có một cái!”
Giang Chu ừ một tiếng: “Là bạn học trong lớp à?”
Quách Vĩ hơi xấu hổ nói: “Là một đàn chị học năm ba, là người địa phương Thượng Kinh!”
“Muốn chơi đàn chị cơ à, A Vĩ, ông có tiền đồ đấy!”
“Hắc hắc, cũng bình thường!”
Giang Chu châm điếu thuốc: “Khi nào rảnh rỗi thì dẫn đi gặp mặt xem?”
Quách Vĩ liền nói: “Không được, bây giờ tôi còn chưa biết tên người ta nữa kìa!”
“Tên còn không biết, mà cmn cũng gọi là mục tiêu?”
“Vạn sự khởi đầu nan mà!”
Giang Chu phun một làn khói: “Người bản địa Thượng Kinh không dễ cưa cẩm đâu, ông nên suy nghĩ thêm một chút đi.”
“Tôi biết chứ, chờ tôi thành công thì nhất định sẽ dẫn đi cho ông xem mặt.”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Chu liền đi thay dép.
Hắn chuẩn bị đi tắm rửa một chút, sau đó thì quay lại chém gió với đám bạn cùng phòng.
Nhưng đúng lúc này, hắn lại phát hiện, tin nhắn của Sở Ngữ Vi đã đầy màn hình.
“Giang Chu, bạn thật sự đang yêu đương á?”
Giang Chu cấp tốc đánh chữ: “Vẫn chưa, vẫn đang theo đuổi.”
Sở Ngữ Vi không biết nên trả lời thế nào, nàng không biết làm gì hơn là gửi một cái icon đau khổ.
“Bạn học cũ thân mến, không cần đau lòng, xin hãy chúc phúc cho mình đi.”
“Không, mình sẽ không chúc phúc cho bạn.”
Giang Chu lại châm điếu thuốc: “Bạn thật là khó hiểu, mình tỏ tình thì bạn từ chối, mình muốn yêu đương với người khác thì bạn lại không chúc phúc?”
Sở Ngữ Vi yên lặng hồi lâu: “Rõ ràng là mình không từ chối bạn. . .”
“Vớ vấn, chẳng lẽ mình bị mất trí nhớ à?”
“Bạn có nhớ là mình đã nói thế nào không?”
“Ừm, hả?”
“Mình đã nói là, mình sẽ không yêu đương trước khi tốt nghiệp đại học, bạn không thể chờ mình một chút sao?”
Giang Chu đọc được những lời này thì lập tức nổi da gà.
Nữ Thần đều sẽ nói như vậy với đám liếm cẩu, đúng không?
Họ vừa không muốn đồng ý, nhưng lại muốn hưởng thụ cảm giác được liếm.
Cho nên, họ không bao giờ nói một lời chết luôn cả.
Khiến cho đám liếm cẩu cảm thấy, mình vẫn còn hy vọng!
Nhưng mà rất xin lỗi.
Đàn ông 35 tuổi không ăn chiêu này đâu.
Đại học Thanh Bắc, ký túc xá nữ.
Sở Ngữ Vi đặt điện thoại di động xuống, tâm trạng từ từ hạ thấp.
Nữ Thần, cũng không phải không buồn không lo.
Nữ Thần, cũng sẽ có phiền não của mình.
Nàng không muốn Giang Chu yêu đương.
Nhưng lại chưa nghĩ ra, có nên theo đuổi ngược lại Giang Chu hay không.
Hóa ra. . . Cảm giác thầm mến là như vậy.
Sở Ngữ Vi đã cảm nhận được một loại cảm giác gọi là lo được lo mất.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng biết, thích một người, thì ngày nào cũng sẽ nhớ về người đó.
Trước kia, có một số chuyện mà nàng nghĩ mãi không hiểu.
Tại sao đám liếm cẩu kia lại rảnh rỗi như vậy?
Tại sao ngày nào bọn họ cũng có thời gian để nhắn tin cho mình?
Tại sao ngày nào bọn họ cũng hỏi những câu nhàm chán như ăn cơm chưa, ngày ba bữa đầu hỏi một lần?
Thì ra, không phải quá rảnh rỗi, mà là vì quá quan tâm.
Quan tâm đến mức trong đầu chỉ còn lại người kia.
Cho nên, không còn hứng thú gì với những chuyện khác.
“Không phải vì cô đơn nên mới nhớ anh, mà là vì nhớ anh nên mới cô đơn.”
Sở Ngữ Vi cầm điện thoại di động lên, do dự một lát rồi mới đăng một bài viết lên vòng bạn bè.
Đây lời một bài hát.
Là đĩa đơn của một nhóm nhạc có tên là T.R.Y, vừa mới phát hành vào tháng giêng năm nay.
Nó miêu tả trạng thái tâm lý của một cô gái đang đấu tranh với những thành công và mất mát trong tình yêu.
Ngay sau khi bài hát này được phát hành, nó đã trở thành một bản HIT ở trên internet.
Cũng khiến cho vô số liếm cẩu bất kể nam nữ đều lã chã rơi lệ.
Mà Sở Ngữ Vi đang mượn bài hát này, để biểu đạt nỗi lòng của mình.
“Đàn em khóa dưới, em không tìm được người đi cùng à, anh dẫn em đi xem phim nhé?”
“Hoa khôi, sao em biết anh đang nhớ em vậy?”
“Cuộc sống đại học rất cô đơn à? Hay là mình đi qua chơi với bạn nhé?”
“Bạn đang nói đến mình sao? Có lẽ mình không nên từ bỏ tình yêu của mình?”
“Ngữ Vi, bây giờ anh đang ở dưới ký túc xá của em này, em có xuống không?”
“Chỉ cần bạn muốn, thì mình sẽ chạy ra ga tàu ngay bây giờ, chiều mai sẽ đến Thượng Kinh!”
. . .
Sở Ngữ Vi nhìn thấy những bình luận này thì không khỏi thở dài.
Thứ nàng muốn, căn bản không phải bình luận của những người này.
Dù bình luận có nhiệt tình đến đâu, có tích cực đến đâu thì sao chứ?
Nàng chỉ hy vọng người kia xuất hiện mà thôi.
Dù chỉ là một cái like thôi cũng được.
Nhưng đúng lúc này, Giang Chu bỗng nhiên lại xuất hiện ở khu bình luận.
“Đúng léo nha léo nhéo nữa, ngủ đi, ngày mai sẽ mang bản thỏa thuận qua cho bạn.”
Sở Ngữ Vi mở to hai mắt, lập tức trả lời: “Được, mình ngủ ngay đây!”
Sau khi gõ hàng chữ này xong, khóe miệng của nàng rốt cuộc cũng cong lên.
Ngày mai, Giang Chu sẽ đến tìm mình.
Cùng lúc đó, Giang Chu ở trong ký túc xá chỉ biết thời dài.
Nữ đồng chí Sở Ngữ Vi này, thật là không nói Võ Đức gì cả.
Dĩ nhiên lại dùng những lời lẽ đó để trêu chọc một lão đồng chí 35 tuổi như mình.
Nhắc đến già. . .
Diệp Mặc cũng mở to mắt.
Đến đại học đã được một tuần lẽ rồi, hắn vẫn luôn vội vàng tán gái và gây dựng sự nghiệp.
Nên vẫn chưa gọi điện thoại cho cặp vợ chồng già ở trong nhà.
Quý bà Viên Hữu Cầm chắc chắn sẽ mắng mình vô lương tâm.
Giang Chu run như cầy sấy, lập tức gọi điện thoại cho mẹ ruột.
“Đồ không có lương tâm, còn biết gọi điện thoại về nhà cơ à?!”
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích, dạo gần đây con quá bận rộn!”
“Bận rộn cái gì mà còn quên cả mẹ ruột?”
“Mẹ không phải bảo con tìm con dâu cho mẹ sao? Nên ngày nào con cũng phải chạy theo vài cô, quá bận rộn!”
Viên Hữu Cầm yên lặng một lát: “Con trai, là nữ là được, đừng tìm nam nhé!”
Giang Chu suýt nữa sặc chết: “Con nói thật mà!”
“Thật ra thì, từ sau khi con không có hứng thú với Ngữ Vi, thì mẹ và cha con cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.”
“Vậy hai người không cần lo lắng, con sẽ dẫn một người con dâu còn tốt hơn Sở Ngữ Vi về cho cha mẹ.”
“Tốt hơn?. . . Là con trai sao?”
“Con gái!”
Đúng lúc này, Giang Hoành Sơn cũng kêu lên một câu: “Bớt gây sự đi, làm vài chuyện có ý nghĩa hơn đi.”
Giang Chu thở dài: “Con biết mà, bây giờ con đang gây dựng sự nghiệp này!”
“Thật sự bán tất với miếng lót giày ở trường học à? Quá mất mặt, ra ngoài đừng có nói là con của ta nhé.”
“Vậy cha đừng hòng con sẽ nuôi cha, con chỉ nuôi mẹ thôi, còn cha ở gầm cầu đi.”
“Ah, thằng nhóc thối này muốn tạo phản à?”
Viên Hữu Cầm quát Giang Hoành Sơn một tiếng, rồi nói: “Con trai, dạo này Ngữ Vi thế nào rồi?”
Giang Chu suy nghĩ một chút: “Chắc là vẫn tốt thôi, cụ thể ra sao thì còn không rõ lắm!”
“Nói thế nào thì chú Sở và cha con cũng là chiến hữu, con phải chiếu cố con bé một chút, thỉnh thoảng qua thăm con bé, hỏi con bé có cần gì không. . .”
“Mẹ, mẹ muốn nhận Sở Ngữ Vi là con nuôi à, rồi quên luôn đứa con trai này?”
Giang Chu nhịn không được mà phàn nàn một câu.
Nào có cha mẹ nào thúc giục con trai mình đi làm liếm cẩu chứ?
Nếu như mình ở kiếp trước, thì có lẽ sẽ lấy cớ là nghe lời cha mẹ, mà ngoan ngoãn đi qua đó.
Dù sao, hắn cũng muốn tìm lý do để nhìn thấy Nữ Thần ngày nhớ đêm mong mà.
Nhưng kiếp trước, hắn cũng không giúp cảnh sát bắt tội phạm giết người, hai gia đình cũng không có qua lại.
Chuyện này khiến cho Giang Chu triệt để từ bỏ ước mơ về Sở Ngữ Vi.
Viên Hữu Cầm thở dài: “Thật ra thì mẹ và cha con cũng muốn, nhưng không biết Ngữ Vi người ta có muốn hay không?”
Giọng nói của Giang Hoành Sơn lại xuất hiện lần nữa: “Hay là chúng ta lại sinh thêm một đứa con gái, rồi ném thằng nhóc Giang Chu này đi.”
“Cút, ông này, già rồi mà còn không biết thẹn, cút vào rửa bát đi.”
“Rửa, tôi rửa ngay đây. . .”
Đầu dây điện thoại bên kia, mặt Giang Chu đã đen xì.
Hai người này thật sự muốn nhận Sở Ngữ Vi làm con nuôi à?
Vậy thì không được!
Con bé kia, bây giờ đã gọi mình là ba ba ba ba rồi.
Bỗng nhiên lại trở thành em gái, vậy không phải là kém một thế hệ rồi sao?
Nói đi nói lại, lẽ nào đứa con trai như mình lại không đáng tiền như vậy à?
“Con trai, cúp máy rồi à?”
“Chưa cúp, nhưng đang lạnh run vì bị vứt bỏ đây!”
“Ồ, vậy con ở trường phải biết chăm sóc mình và Ngữ Vi nhé.”
“Vâng vâng, hai người mau đi luyện acc phụ đi!”
“Luyện acc phụ cái gì?”
“Chính là lão đại trong nhà đã phế, lại sinh thêm một đứa nữa để bồi dưỡng.”
“Giang Chu, con nói hươu nói vượn nữa, thì mẹ sẽ xé rách miệng cha con đấy!”
Vì tính mạng của cha ruột, Giang Chu lập tức cúp điện thoại.
Hai vợ chồng già này, một người còn bạo lực hơn một người.
Sau đó, hắn liền xỏ dép vào, đi đánh răng rửa mặt, tắm rửa.
Tắm rửa xong, đã khoảng 10 giờ.
Bốn người trong phòng liền kéo bàn ra, ngồi đánh bài.
Đang đánh bài, bỗng nhiên Giang Chu mở miệng như không có chuyện gì xảy ra.
“Này các anh em, các ông có sử dụng Món Ngon không thế?”
Trương Nghiễm Phát gật đầu: “Dùng chứ, đúng là rất khá, hiện giờ tôi khỏi cần mất công nghĩ xem hôm nay ăn gì nữa rồi.”
“Cao Văn Khải, ông thì sao?”
“Tôi không dùng, ngày nào tôi cũng chạy đi phố ẩm thực mua đồ ăn cho đàn chị, cho nên không cần dùng!”
Giang Chu liếc mắt nhìn tên liếm cẩu này đầy khinh bỉ: “Hạo Đông, ông có dùng không?”
Từ Hạo Đông chợt vỗ bàn một cái, mặt hiện lên vẻ không cam lòng: “Tôi cmn bị mấy cái ảnh quảng cáo vừa đói vừa khát kia lừa vào!”
“Cảm giác thế nào?”
“Cũng được, nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.”
Giang Chu trong lòng hơi động: “Ông cảm thấy thiếu cái gì?”
Từ Hạo Đông gãi đầu: “Nếu có thể trực tiếp gọi đồ ăn khi xem quảng cáo thì tốt!”
“Rất tốt nha Hạo Đông, ông cũng có đầu óc làm ăn đấy!”
“Haiz, thỏa luận mấy chuyện này làm gì, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta, đánh bài đi.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo