Cổng trường đại học Thanh Bắc.
Giang Chu nhàn nhã đi bộ qua bên đường.
Vị trí mở tiệm đã bàn xong.
Tiếp theo chính là thiết kế website và logo trên điện thoại di động.
Sau đó, chính là nói chuyện hợp tác với các cửa hàng bán đồ ăn, và phát quảng cáo ở trong trường học.
Để cho học sinh và các cửa hàng bán đồ ăn từng bước quen thuộc với phương thức này.
Giang Chu cảm thấy, giai đoạn này sẽ không quá lâu.
Dù sao thì dân dĩ thực vi tiên.(Dân lấy ăn làm đầu)
Có phương thức gọi đồ ăn đơn giản hơn, thì ai sẽ muốn gọi điện thoại để đặt món chứ.
Đến khí đó, lại tìm một ít học sinh muốn làm thêm, để bọn họ đi làm nhân viên giao đồ ăn, rồi lấy đơn hàng để thanh toán tiền lương.
Giang Chu vừa suy nghĩ một lát, thì đã đến trước cổng đại học Thanh Bắc.
Lúc này, Sở Ngữ Vi cũng đã chờ ở trước cổng.
Nàng đứng ở dưới một chiếc cột đèn lờ mờ.
Quần áo bị gió đêm thổi qua, nhìn trông như một tiên nữ trong tranh.
Có điều, Giang Chu cũng nhìn thấy một đám con trai đứng ở phía sau nàng.
“Bạn đã đến rồi!”
Giang Chu lùi về sau một bước, lại nhìn thoáng qua: “Đây là đi ăn cơm tối, hay là kéo bè kéo lỹ đi đánh nhau?”
Sở Ngữ Vi vênh khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên: “Không phải không phải, bọn họ nhất định phải mời mình đi ăn cơm, nhưng mình không đi!”
“Sao không nói sớm là có người mời cơm rồi đi, haiz, mất công đi một chuyến!”
Giang Chu giả bộ thất vọng, định quay người rời đi.
Cũng không biết dạo này hắn bị bệnh gì.
Mà rất thích bắt nạt Sở Ngữ Vi.
Nhưng mà lần này, Sở Ngữ Vi bỗng nhiên khóc thành tiếng.
“Giang Chu, bạn không thể đối xử với mình như vậy. . .”
Giang Chu không ngờ Sở Ngữ Vi lại phản ứng kịch liệt như vậy: “Sao vậy? Ai bắt nạt bạn?”
“Ô ô ô. . .”
“Được rồi được rồi, không khóc nữa, mình dẫn bạn đi ăn cơm.”
“Thật sao?”
“Bằng không thì mình đến đây làm gì, dù sao đường xá cũng xa xôi, mình chạy suýt nữa gẫy chân rồi đây này.”
Sở Ngữ Vi dùng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Giang Chu: “Bạn vất vả rồi, vậy lần sau để mình đi qua tìm bạn.”
Tìm mình?
Không được không được không được, tuyệt đối không được.
Mình còn muốn tán Phùng Tư Nhược nữa mà.
Loại chuyện kích thích như Tu La tràng vẫn để lại cho người khác đi!
(*) tu la tràng, nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, ngươi chết ta sống, ai tham gia không chết thì cũng bị thương.
Giang Chu lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười: “Không phiền không phiền, thân thể mình rất tốt.”
Sở Ngữ Vi gật đầu: “Vậy bọn mình đi ăn cái gì?”
“Đi phố ẩm thực, bạn thích ăn gì thì ăn.”
“Mình biết bạn là kẻ có tiền, ăn nhiều cũng đừng đau lòng.”
Hai người đi dọc theo con đường, chuẩn bị băng qua đường cái.
Lúc này, Trịnh Vũ ở phía sau nhìn chằm chằm vào hai người họ.
Cậu ta rất khó tin tưởng, Sở Ngữ Vi lại đi cùng Giang Chu.
Nhưng chuyện này không phải chuyện khiến người ta đau lòng nhất.
Chuyện khiến người ta đau lòng nhất là, Giang Chu nói đi qua đây tìm Sở Ngữ Vi quá mệt mỏi, thì Sở Ngữ Vi còn nói, lần sau sẽ chủ động qua tìm Giang Chu.
Vậy mình là cái gì?
Cậu ta ngồi hai tiếng trên tàu điện ngầm, lại ngồi nửa tiếng xe buýt.
Chạy từ phía bắc đường vanh đai ba sang phía nam.
Bởi vì tiết kiệm thời gian, cho nên khát nước cũng không dám đi mua nước uống.
Trịnh Vũ vẫn không cảm thấy mình là một liếm cẩu.
Từ trước đến giờ, cậu ta luôn cho rằng, mình là Sở Ngữ Vi là lưỡng tình tương duyệt.(song phong đều có tình cảm với nhau)
Song, đến hôm nay, lần đầu tiên cậu ta nhìn rõ hiện thực.
Bản thân mình dĩ nhiên lại là một liếm cẩu?
Không phải!
Không thể nào!
Trong này nhất định có hiểu lầm!
“Giang Chu, ông chờ đã!”
Trịnh Vũ cắn răng một cái, rồi trực tiếp đuổi theo.
Lúc này, Giang Chu mới phát hiện, thì ra Trịnh Vũ qua bên này thật.
Con bà nó, chạy nửa cái thành phố cơ à.
Theo đuổi con gái mà cũng cố gắng như vậy sao?
Có điều, tốt xấu gì thì cũng là bạn học cũ.
Đến cũng đến rồi, cũng không cần đuổi về.
Giang Chu cảm thấy, mình nên làm tròn bổn phận của một người chủ nhà.
“Đến từ khi nào vậy? Có muốn đi ăn cơm chung không?”
Trịnh Vũ nguýt Giang Chu một cái: “Đừng giả vờ giả vịt, cỏ phải ông vẫn luôn dây dưa với Ngữ Vi không? Có phải ông đang ép buộc Ngữ Vi, đúng không?”
Sở Ngữ Vi ngẩng đầu lên: “Trịnh Vũ, bạn đừng nói lung tung, là mình gọi Giang Chu đến!”
“Ngữ Vi, bạn không cần sợ, mình sẽ bảo vệ bạn!”
“Mình thật sự không thích bạn, mình bảo bạn đừng đến cũng là thật, phải làm thế nào thì bạn mới tin tưởng đây?”
Sở Ngữ Vi hiện giờ rất muốn văng tục, thật.
Nàng vất vả lắm mới gọi được Giang Chu đến.
Tại sao người này lại nhảy ra gây sự chứ?
Rốt cuộc mình phải nói thế nào để cho người này hiểu đây?
Nhưng đúng lúc này, Giang Chu bỗng nhiên có một cú điện thoại.
Hắn nhìn Trịnh Vũ với ánh mắt khó hiểu, rồi mới đưa tay móc điện thoại di động ra.
“Alo! Giang Chu đây, tìm ai?”
“À, học viện công nghệ đúng không, tôi muốn tìm người thiết kế một cái website.”
“Không cần lo lắng vấn đề tiền, nếu như anh có thể thiết kế ra hiệu quả có giá trị 100 ngàn, thì tôi cũng có thể cho anh 100 ngàn.”
“Ừm, trong vòng 3 ngày, tôi cần nhìn thấy thành quả trước.”
“Chủ đề website à? Thế này đi, lát nữa tôi sẽ gửi một văn kiện cho anh!”
Giang Chu cúp điện thoại xong, quay sang nhìn Trịnh Vũ: “Ông nói gì cơ, vừa rồi nghe không rõ?”
“Tôi. . .!”
Giờ phút này, Trịnh Vũ bỗng nhiên lại hơi do dự.
Cậu ta phát hiện ra, Giang Chu hoàn toàn khác với bản thân mình và đám người đằng sau.
Bản thân mình vẫn luôn muốn tán gái, muốn chơi lãng mạn.
Còn cảm thấy như vậy là rất si tình, luôn làm cho chính mình cảm động.
Nhưng Giang Chu thì lại khác, vừa mở miệng đã nói đến chuyện làm ăn 100 ngàn 100 ngàn.
Lại thiết kế website, lại viết văn kiện.
Dường như sau khi tốt nghiệp, thì bọn họ đã khác nhau một trời một vực rồi.
Mình căn bản là không cùng một đẳng cấp với Giang Chu.
Có lẽ, đây cũng chính là nguyên nhân Sở Ngữ Vi thích Giang Chu?
Vậy bản thân mình không phải là một tên hề rất ngây thơ sao?
Trịnh Vũ yên lặng một lúc lâu: “Không có gì. . .”
Giang Chu lộ ra nụ cười: “Tôi còn tưởng là ông muốn đánh tôi chứ, hóa ra là hiểu lầm à!”
“Ừm, là hiểu lầm!”
“Là hiểu lầm thì tốt rồi, đều là bạn học nha, ban đầu tôi cũng khuyên Cát Ngọc Kiệt như vậy!”
Trịnh Vũ nghe thấy câu này thì bả vai bỗng nhiên run lên.
Cậu ta nhớ ra một chuyện.
Cát Ngọc Kiệt.
Người này là một tên côn đồ ở trong trường học.
Chính là người đã dâng thuốc lá cho Giang Chu trong ngày đi lấy bằng tốt nghiệp.
Người này rất vênh váo, không phục ai bao giờ.
Nhưng hết lần này đến lần khác, lại không dám làm càn trước mặt Giang Chu.
Bởi vì, Giang Chu đã đánh cho người này một trận, ba ngày còn không dám đi học lại.
Đây chính là chuyện lớn duy nhất mà Giang Chu 18 tuổi đã làm.
Dáng dấp của hắn rất cao to, nói đến đánh nhau thì Cát Ngọc Kiệt kia cũng phải sợ.
Học sinh trung học đánh nhau không giống như trong phim điện ảnh.
Bọn họ cũng chẳng có chiêu thức hay võ công mẹ gì.
Ai ác hơn thì người đó sẽ thắng, kẻ nào sợ hãi thì kẻ đó thua.
Mà Giang Chu lại không có ưu điểm gì, ngoài việc một khi đã nóng máu lên thì sẽ không sợ đau đớn.
Trịnh Vũ nghĩ đến đây thì mới phát hiện, ban nãy mình đã hơi xúc động rồi.
Bình thường thì cậu ta còn sợ cả Cát Ngọc Kiệt.
Thế mà bây giờ lại còn muốn ra tay với Giang Chu mới chết.
“Đi thôi, nếu đã đến thì cùng đi ăn một bữa cơm thôi.”
Trịnh Vũ liếc mắt nhìn Sở Ngữ Vi: “Cũng. . . hay là thôi đi, tôi phải về rồi.”
“Được, vậy tôi không giữ ông lại nữa.”
“Ừm!”
Trịnh Vũ quay người, chuẩn bị đi đến trạm xe buýt để chờ xe.
Ai ngờ đúng lúc này, Giang Chu bỗng nhiên lại mở miệng.
“À đúng rồi, lần sau không có việc gì thì đừng chạy qua bên này, đường xá xa xôi lắm!”
“Nhớ tôi thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ qua bên đó tìm ông.”
“Chúng ta đều là bạn học, ông trực tiếp tìm tôi là được, không cần qua Ngữ Vi làm gì.”
Trên đường đi đến phố ẩm thực.
Sở Ngữ Vi vừa đi vừa nhìn trộm Giang Chu.
Tuy là ngày hôm nay nàng vẫn luôn cường điệu rằng mình đã có bạn trai.
Nhưng trên thực tế, nàng biết đó là mượn cớ mà thôi.
Nhưng mà nàng lại không hiểu, quan hệ của hai người hiện giờ được gọi là gì.
Là bạn bè?
Nhưng mà rõ ràng cảm giác của mình đối với Giang Chu đã vượt qua khỏi giới hạn của tình bạn.
Là người yêu sao?
Nhưng mà lúc trước mình đã từ chối lời tỏ tình của Giang Chu rồi.
Hơn nữa, Giang Chu cũng đã nói, cậu ấy từng tỏ tình với rất nhiều người, nhưng cậu ấy không nghiêm túc với ai cả.
Dù bây giờ mình có muốn đồng ý, thì cũng ngại không dám hỏi.
Nếu như Giang Chu lại nói sớm tụ sớm tan thì làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ mình thật sự phải bỏ sự rụt rè của con gái, để theo đuổi ngược lại sao?
“Nhìn mình như vậy làm gì? Mình đẹp trai như vậy, nhìn nhiều là phải thu phí!”
Sở Ngữ Vi lấy lại tinh thần, nói: “Ai thèm nhìn bạn, mình đang nhìn chú bán bánh!”
Giang Chu quay đầu, liếc mắt nhìn quầy hàng bên cạnh.
Nơi đó có một ông chủ mập mạp mặc áo trắng đang bán bánh, nhưng chiếc áo trắng hơi nhỏ, không che được cái bụng bự như trống kia.
“Sở Ngữ Vi, khẩu vị của bạn mặn thế, chẳng trách mình lại tỏ tình thất bại, hóa ra là vì mình quá đẹp trai rồi!”
“Mình không có, mình nhìn là bánh, chứ không phải là người!”
Giang Chu thuận tay châm điếu thuốc lên: “Nói chuyện chính đi, bạn đã gọi điện cho chú Sở chưa?”
Sở Ngữ Vi gật đầu: “Cha mình còn bảo mình cảm ơn bạn, còn nói. . .”
“Nói gì?”
“Bảo mình hỏi bạn một chút, nghỉ lễ có muốn qua nhà mình ăn cơm không?”
Giang Chu gẩy tàn thuốc: “Được được!”
Sở Ngữ Vi bỗng nhiên ngẩn ra: “Không phải bạn không muốn ở cùng một chỗ với mình sao? Còn nói mình rất đáng ghét nữa!”
“Ai bảo là vì bạn? Mình cảm thấy chú Sở không tệ, còn từng biểu dương mình nữa!”
“Ồ!”
Giang Chu liếc mắt nhìn Sở Ngữ Vi: “Ồ là câu trả lời gì, bạn không muốn mình đi?”
Sở Ngữ Vi lập tức giải thích: “Không phải, ồ chính là biết rồi ý!”
“Cô gái nhỏ mà không thẳng thắn gì cả, ước chừng buổi tối sẽ không có điện thoại.”
“Ủa? Buổi tối không có điện thoại là sao?”
“Chuyện người trưởng thành, đừng hỏi!”
Sở Ngữ Vi không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Giang Chu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo