Lúc này, hai vợ chồng lại nhìn nhau lần nữa, biểu cảm từ từ biến thành khó coi.

    “Vậy phải làm sao bây giờ?”

    Giang Hoành Sơn thở dài: “Nếu nó không muốn, vậy hãy để Ngữ Vi báo trường đại học của nó đi vậy!”

    Viên Hữu Cầm suy nghĩ một chút: “Ừm, như vậy cũng được, dù sao thành tích của hai đứa chúng nó đều không kém!”

    “Cứ làm như vậy đi, để tôi gọi điện thoại cho Lão Sở!”

    Cùng lúc đó, trong phòng ngủ của Giang Chu.

    Hắn lén lút châm một điếu thuốc lên, lại tựa vào đầu giường.

    Cô gái như Sở Ngữ Vi hoàn toàn chính xác là rất được hoan nghênh, chào đón.

    Có thể mặn có thể ngọt, có thể thanh thuần có thể gợi cảm.

    Cũng biết giả bộ nhu thuận đáng yêu, ngoan ngoãn ở trước mặt bậc bề trên.

    Hơn nữa, hoàn cảnh gia đình lại không tệ, cha còn làm cục trưởng cảnh sát.

    Ai mà không muốn có một cô con dâu như vậy chứ?

    Nhưng mà Giang Chu biết.

    Hắn sẽ gặp được một cô gái ở đại học Thượng Kinh.

    Bất kể là tính cách hay là dung mạo của nàng, đều không hề thua Sở Ngữ Vi.

    Hơn nữa, ở kiếp trước, hắn và cô gái đó đã cùng nhau vượt qua hoạn nạn vài chục năm.

    Nếu như mình không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

    Thì hai người nhất định sẽ đến đầu bạc răng long.

    Đã có người như thế, ai thèm đi làm liếm cẩu?

    Nói một cách khác, coi như bây giờ Sở Ngữ Vi đi liếm hắn, hắn cũng chưa chắc đã bằng lòng.

    Vị hoa khôi này cực kỳ điêu ngoa.

    Nếu như mình có quan hệ với nàng, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép mình ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.

    Còn cô gái nương tựa nhau nửa đời kiếp trước thì phải làm sao?

    Cho nên, Giang Chu chỉ có thể từ bỏ tất cả quan hệ với Sở Ngữ Vi.

    Hoặc là, Sở Ngữ Vi chỉ có thể làm bé!

    Có điều, đây cũng chỉ là ảo tưởng của hắn mà thôi.

    Sở Ngữ Vi làm sao có thể đi liếm hắn chứ.

    Người ta đã biểu đạt rõ ràng rồi, sẽ không yêu đương ở đại học.

    Hơn nữa, chắc nàng cũng không có hứng thú gì với mình.

    Cái này chỉ là cha mẹ mình và chú Sở kia làm bừa mà thôi.

    “Người nghĩ quá nhiều sẽ nhanh già!”

    “Mục tiêu bây giờ của mình, chính là trở thành bá chủ thương trường!”

    “Ừm, ngủ thôi!”

    ......

    Sau khi báo xong nguyện vọng thì đã là tháng tám.

    Giang Chu trúng tuyển hệ tài chính và kinh tế của đại học Thượng Kinh như ý nguyện.

    Làm một trong những trường đại học cao cấp nhất cả nước, trường đại học này được rất nhiều người coi là ước mơ.

    Có điều, Giang Chu cũng không có bao nhiêu nhiệt tình với chuyện học tập.

    Dù sao, linh hồn của hắn cũng đã 35 tuổi.

    Đã từ giã thời học sinh vài chục năm rồi.

    Cho nên rất khó có thể tiến vào trạng thái liều mạng học tập.

    Nói cách khác, nếu Giang Chu trọng sinh vào thời điểm trước khi thi đại học.

    Thì chắc là hắn còn không thi nổi mấy trường cao đẳng chứ đừng nói đến đại học Thượng Kinh.

    “Lão Giang, chúng ta cùng đến trường đại học nhé?”

    “Tôi cũng định như vậy, nhưng nhà ông không đi tiễn ông à?”

    “Không có thời gian, nên bảo tôi đi một mình!”

    Trên đường đi đến Bưu cục lấy giấy nhập học.

    Giang Chu và Quách Vĩ đang đạp xe song song.

    Hai người vừa đi vừa thảo luận chuyện đi đến đại học.

    Có điều, Quách Vĩ và Giang Chu không học cùng một trường học.

    Dù sao đại học Thượng Kinh cũng là một trường nổi tiếng, mà thành tích của Quách Vĩ thì không tốt đến mức đó.

    Nhưng Quách Vĩ lại học ở đại học Hoa Bắc, cách trường của Giang Chu không xa.

    “Vậy được rồi, đến khi đó thì đến nhà tôi, rồi hai chúng ta cùng đi!”

    Quách Vĩ nghe xong thì hơi nghi ngờ một chút: “Bến xe rõ ràng là ở cạnh nhà tôi, vì sao lại để tôi qua nhà ông nữa?”

    Giang Chu cười thần bí: “Chúng ta không ngồi xe khách!”

    “Vậy đi kiểu gì?”

    “Lái xe đi chứ sao!”

    Quách Vĩ nhịn không được mở trợn tròn mắt: “Cha ông đồng ý để ông lái xe của ông ấy đi á?”

    Giang Chu lắc đầu: “Tôi không lái xe của ông ấy, tôi lái xe của mình!”

    “Gì cơ? Ông mua xe rồi á?”

    “Không đắt, tầm 100 ngàn thôi, nó đang đỗ ở ngay dưới nhà tôi, cha mẹ tôi vẫn không biết!”

    “Nói như vậy, ông thật sự buôn bán kiếm lời được một triệu??”

    Giang Chu nhìn về phía Quách Vĩ: “Chẳng lẽ ông cũng cảm thấy tôi cố tình trang bức?”

    Quách Vĩ nhức đầu: “Tuy là tôi rất muốn tin tưởng, nhưng một triệu là một con số trên trời với đám học sinh chúng ta đấy!”

    “Lời này đúng là không sai, nhưng tương lai tôi sẽ có vô số cái một triệu này!”

    “Nghe nói ông định gây dựng sự nghiệp ở đại học?”

    Giang Chu gật đầu: “Thời đại này, giữ tiền trong tay chỉ có thể giảm giá trị, chỉ có buôn bán kinh doanh thì mới có thể để tiền đẻ ra tiền.”

    Quách Vĩ nhức đầu: “Giảm giá trị là sao?”

    “Lấy một ví dụ như này, ông có 100 đồng tiền ở mười năm trước và 100 đồng tiền ở mười năm sau, vậy ông có thể mua được những thứ hoàn toàn khác nhau.”

    “Đúng là tôi có nghe mẹ tôi nói qua, khi bà còn bé thì chỉ dùng vài xu để mua một cái bánh bao.”

    “Ừm, đạo lý này chính là cái gọi là sức mua!”

    Thế nhưng Quách Vĩ lại chớp mắt vài lần: “Vậy ông gửi ngân hàng một triệu đi, như vậy sẽ có rất nhiều lãi mà!”

    Giang Chu nhịn không được mà cười lên một tiếng: “Chút lãi này thì đáng là gì, nếu so với giá nhà đất leo thang, thì chút lãi này chính là ốc sên.”

    “Lão Giang, tôi phát hiện, hình như ông đã biết thành một người khác vậy, toàn nói những thứ tôi nghe không hiểu, vì sao giá nhà lại leo thang?”

    “Đương nhiên là vì nhu cầu kích thích rồi, đề cao GDP, chỉ có tiền của tất cả mọi người được tiêu xài, thì mới có thể kéo kinh tế tuần hoàn!”

    “Cái này thì có liên quan gì đến giá nhà đất??”

    Giang Chu suy nghĩ một chút: “Đất là tài nguyên không tăng trưởng, còn người thì tăng đều đều. . .nói tóm lại, ông cứ tin tôi, giữ tiền không tiêu, thì chẳng khác gì một đống giấy vụn.”

    Quách Vĩ nghe xong lời giải thích của Giang Chu thì cái hiểu cái không mà gật gù.

    Năm 09, giá nhà đất cũng đã bắt đầu có hiện tượng tăng lên.

    Sau đó duy trì khoảng 20 năm liên tục thì mới đạt đến đỉnh cao.

    Có điều, cảm giác của loài người rất trì độn, chậm chạp.

    Người thời đại này, hoàn toàn không có mẫn cảm với những thứ như giá nhà đất.

    Mọi người luôn cảm thấy, tăng thì cứ tăng thôi.

    Dù sao cũng sẽ có một ngày nó giảm xuống.

    Nhưng bọn họ không biết mà.

    Giang Chu đã sống hơn bọn họ vài chục năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh giá nhà đất giảm xuống cả.

    Cho nên, giữ tiền mặt vào thời điểm này là rất không sáng suốt.

    “Quách Vĩ, cha mẹ ông có bao nhiêu tiền tiết kiệm?”

    Quách Vĩ bối rối: “Tôi làm sao biết được, bọn họ cũng không nói cho tôi biết!”

    “Điều này cũng đúng, coi như là tôi thì cũng chẳng biết nhà mình có bao nhiêu tiền!”

    Quách Vĩ nói: “Ông hỏi cái này để làm gì?”

    “Chỉ là muốn đề tỉnh ông, nếu như nhà ông còn tiền dư thừa, thì mau lấy ra mua nhà đi.”

    Quách Vĩ cười ngây ngô hai tiếng: “Coi như giá nhà có tăng lên, thì cũng không kinh khủng đến mức đấy chứ?”

    Giang Chu nhịn không được mà cười khẽ: “Chờ đến sáu tháng cuối năm sau, giá nhà sẽ tăng đến trình độ mà ông khó có thể tin.”

    “Ghê như vậy sao?”

    “Tôi chém gió làm gì!”

    Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến Bưu cục thành phố Lâm Giang.

    Tuy là mỗi một trường đại học đều gửi thư thông báo trúng tuyển ở thời gian khác nhau.

    Nhưng đại đa số đều không chênh nhau quá nhiều ngày.

    Cho nên mấy ngày gần đây, trước cửa Bưu cục luôn có rất nhiều thanh niên ra vào.

    Hai người báo số thẻ căn cước cho nhân viên công tác, liền thuận lợi lấy được thư thông báo trúng tuyển của mình.

    Có điều, khi hai người họ sắp rời đi, thì lại nhìn thấy Trịnh Vũ ở trước cửa.

    Đồng thời, Trịnh Vũ cũng nhìn thấy Giang Chu.

    Nếu như là trước kia, thì cậu ta nhất định sẽ chạy qua trào phùng vài câu.

    Sau đó lại nói vài câu ngu xuẩn.

    Nhưng mà hai ngay nay cậu ta đã đàng hoàng hơn rất nhiều.

    Coi như trong nhóm chat thì cũng yên lặng hơn rất nhiều.

    Có điều, cậu ta không nói chuyện, không có nghĩa là Quách Vĩ không mở miệng.

    “Lớp trưởng, ông cũng đến lấy thư thông báo à?”

    Trịnh Vũ gật đầu: “Đúng thế, tôi nghe nói thư thông báo đã tới rồi.”

    Quách Vĩ nhìn phong thư trong tay Trịnh Vũ: “Ông báo đại học nào?”

    “Hoa Bắc!”

    “Con bà nó, hai chúng ta chung một trường học à?”

    Giang Chu nghe thấy thế thì hơi nghi ngờ một chút: “Với thành tích của ông, thì vào THượng Kinh cũng không có vấn đề mà?”

    Trịnh Vũ yên lặng một chút: “Tôi báo khoa luật của đại học Thượng Kinh, kết quả là có quá nhiều người, nên trượt!”

    “Thì ra là như vậy!”

    “Ừm, không có chuyện gì khác thì tôi đi trước.”

    Quách Vĩ nhìn Trịnh Vũ rời đi, nhịn không được mà mở miệng: “Chẳng trách mấy hôm nay không thấy tên này khoác lác ở trong nhóm, hóa ra là trượt!”

    Giang Chu nhìn Quách Vĩ: “Đừng cười nhạo người ta, người ta trượt mà vẫn học cùng một trường với cậu đấy thôi!”

    “Cái đệch, chúng ta là bạn bè, sao ông không chịu nể mặt tôi vậy?”

    “Được được được, lỗi của tôi, my bad, lát mời ông ăn cơm trưa.”

    Sau khi Quách Vĩ nghe thấy có cơm ăn thì lập tức hưng phấn: “Ông kiếm được nhiều tiền như vậy, nên chắc để tôi chọn chỗ chứ hả?”

    Giang Chu không hoảng sợ chút nào: “Tôi cũng biết hôm nay ông sẽ làm thịt tôi mà, cho nên tôi đã mang đủ tiền rồi!”

    “Nhà hàng Hồng Vận thì sao? Tôi đã muốn đến đó từ lâu rồi.”

    “Đi, hôm anh không cho ông ăn đến nôn ra, thì tôi không phải họ Giang!”

    “Được, hôm nay tôi không ăn cho ông khóc, thì tôi không phải họ Quách!”

    Đám con trai có một đặc điểm rất nhàm chán, đó chính là thích đánh cược.

    Mặc kệ là vụ cá cược này có ngu xuẩn đến thế nào, thì bọn họ cũng sẽ liều mạng để chiến thắng.

    Cái này gọi là, dưới lời thề độc sẽ có dũng phu!

    Mười phút sau, hai người đi đến nhà hàng Hồng Vận.

    Đây chính là một nhà hàng rất nổi tiếng ở thành phố Lâm Giang.

    

0.91919 sec| 2447.586 kb