Giang Hoàng Sơn gật đầu: “Đúng vậy, chị dâu em làm cơm rất ngon đấy, đúng không Nhu Nhu?”
“Vâng!” Hàn Nhu rất nể tình: “Lần đầu tiên con ăn xong thì đã thích rồi.”
Cùng lúc đó, Giang Chu giơ chén trà lên nhấp một ngụm, hắn bình tĩnh nhìn mấy người trò chuyện.
Tất nhiên hắn biết hung thủ của vụ án chặt xác này là ai.
Dù sao hắn cũng là người xuyên việt nha.
Chỉ là hắn không thể trực tiếp nói hung thủ là ai cho Sở Hùng biết, làm như vậy thì không khỏi quá dọa người.
Cho nên, đầu tiên hắn giả vờ tò mò, sau đó lại cung cấp vài manh mối hữu dụng.
Chờ manh mối đủ rồi, thì hắn lại dẫn đạo về phía nhà máy gia công áo lông ở thôn Hoàng Tê.
Có cái manh mối này, Sở Hùng nhất định sẽ ý thức được.
Thành phố Lâm Giang này không có hiện trường gây án nào thích hợp hơn nơi đó cả.
“Giang Chu, Hàn Nhu, hai đứa đang nghĩ gì thế, mau ăn đi.”
“Dì, cháu đang ăn đây, từ đầu đến giờ cháu vẫn ăn không ngừng mà.”
“Đúng vậy nha, dì, cháu cũng ăn no lắm rồi.”
Lại qua một giờ.
Tiệc tàn, mọi người ai về nhà nấy.
Trên đường về, Giang Chu ngửa đầu nhìn bầu trời.
Người, có đôi khi không phải tất cả mọi chuyện đều là vì mình.
Bản thân mình trọng sinh trở về, gây dựng sự nghiệp và tán gái, cả hai đều là mục đích tư nhân.
Thế nhưng hỗ trợ phá án cũng coi như là làm chuyện tốt cho xã hội nha.
Bốn ngày sau, vụ án chặt xác ở con sông bên đường nam đã được phá.
Người chết là nhân viên trong nhà máy chế biến áo lông ở thôn Hoàng Tê, 36 tuổi, mà hung thù thì là quản đốc của nhà máy này.
Vụ án phát sinh, vì nạn nhân đã cười nhạo tôn nghiêm đàn ông của hung thủ, sau đó bị hung thủ giận dữ dùng gạch lỡ tay giết chết, vì che giấu tội ác của mình, nên hung thủ đã dùng máy cắt trong xưởng để xử lý thi thể.
Sau đó lại chia thi thể làm năm phần, phân biệt vứt xuống sông, thả xuống giếng, chôn, vứt, cho chó ăn.
Tổ trọng án phát hiện máu của nạn nhân ở tay cầm máy cắt trong nhà máy áo lông, cũng phát hiện cái áo có dính máu của nạn nhân trong nhà của quản đốc Lưu xxx.
Dưới chứng cứ vô cùng xác thực, hung thủ Lưu xxx đã nhận tội, dựa theo những gì hung thủ nói, thì hung thủ và nạn nhân đã có quan hệ tình nhân trong thời gian dài, nhưng bởi vì năng lực đàn ông không tốt, cho nên thường xuyên bị cười nhạo. . .
Bởi vì manh mối đầy đủ, tội phạm cũng đã thú tội.
Quản đốc Lưu xx đã bị sở cảnh sát thành phố Lâm Giang đưa ra công tố, mà dựa theo tin tức được tiết lộ từ sở trưởng, nhờ một sinh viên về quê thăm nhà đã cung cấp mạch suy nghĩ rất quan trọng nên mới phá được vụ án này.
Mà người sinh viên đại học này lại chính là vị học sinh cấp ba đã từng trợ giúp cảnh sát bắt được tội phạm Vương Đại Hải, nhưng lần này vị sinh viên này vẫn không muốn công khai thân phận của mình.
Người này chỉ để lại một manh mối cho mọi người đoán, đó chính là bản thân cậu ta vô cùng đẹp trai.
Sau khi tin tức này được phát, nhất thời tạo thành oanh động không nhỏ.
Trong thời gian này, có vô số người đều thảo luận chuyện này ở các diễn đàn.
Bọn họ cho rằng, vị sinh viên đại học này, chắc là một thần đồng có hứng thú với phương diện trinh thám từ nhỏ.
Giống như là thám tử lừng danh Conan vậy, tư duy nhanh nhạy, logic rõ ràng, hơn nữa còn can đảm thận trọng.
Cũng chính vì vậy, mà cậu ta có thể trợ giúp cảnh sát phá án.
Tất cả mọi người đều muốn biết thân phận của người này, thậm chí còn có người chuyên môn lập topic để thảo luận về chuyện này.
Sở Hùng lại bày tiệc rượu để mời nhà Giang Chu ăn cơm lần nữa.
“Giang Chu, cháu học tài chính và kinh tế thì thật đang tiếc!”
“Nếu không có cháu thì vụ án này sẽ không được phá nhanh như vậy đâu, chắc chắn chú cũng sẽ bị phạt.”
Sở Hùng vừa cảm thán vừa vỗ bả vai Giang Chu.
Ông cũng không biết đầu óc tên nhóc này thế nào, chỉ suy nghĩ một lát mà đã nhận ra được vài điểm quan trọng nhất rồi.
Giang Chu hết sức khiêm tón: “Chú Sở, cháu cũng chỉ đoán bừa thôi.”
“Điều này chứng tỏ tên nhóc cháu rất thông minh, có thiên phú, bằng không thì cũng không thể nghĩ ra được mà đoán.”
Giang Hoàng Sơn lập tức xua tay: “Ông đừng khen thằng nhóc thối này nữa, khen nữa là đuôi nó vểnh lên tận trời đấy.”
Sở Hùng không đồng ý: “Tôi thật sự rất thích tên nhóc này, hay là thế này đi, cháu tốt nghiệp xong thì đi theo chú đu.”
“Làm cảnh sát?”
Đúng lúc này, ai ngờ Sở Ngữ Vi bỗng nhiên mở miệng: ‘Không được, tuyệt đối không thể làm cảnh sát!”
Sở Hùng hơi sững sờ: “Vì sao?”
“Cha ngày nào cũng phải tăng ca, ngay cả thời gian đưa con đi học cũng không có, bây giờ lại còn muốn rủ Giang Chu đi làm cảnh sát nữa.”
“Tăng ca thì làm sao? Tuổi trẻ là phải xông pha mà.”
Sở Ngữ Vi lắc đầu nguầy nguậy.
“Nếu như Giang Chu cũng giống như cha, sau này con. . . A không, là vợ của Giang Chu sẽ rất khổ sở nha.”
Trần Uyển Oánh cũng rất tán thành: “Nếu không phải vì con gái, tôi đã muốn ly hôn với ông rồi.”
Sở Hùng thở dài, uống một hớp rượu, ông cũng biết thì nợ gia đình nhiều lắm, cho nên cũng không có tư cách phản bác.
Nhưng trong lòng ông cảm thấy, chuyện mình làm là chính xác nhất, nhưng mà ai có thể hiểu được chứ?
Ai?
Giang Chu có thể hiểu.
“Ngữ Vi, sau này không thể nói chuyện với cha bạn như vậy nữa.”
“Cha bạn là vì ai chứ? Là vì thành phố của chúng ta, là vì mỗi một người dân chúng.”
“Không có những cảnh sát có trách nhiệm như chú Sở, thì chúng ta nào có hạnh phúc và bình an như bây giờ.”
Nghe thấy Giang Chu phát biểu, Sở Ngữ Vi ngoan ngoãn ồ một tiếng, sau đó chậm rãi cúi đầu.
Đồng thời, Giang Chu cũng nhìn về phía Trần Uyển Oánh.
Hắn thở dài, mở miệng nói: “Dì à, chú Sở cũng không dễ dàng gì!”
Trần Uyển Oánh liếc mắt nhìn Sở Hùng: “Ông ấy còn tưởng rằng, trái đất thiếu ông ấy thì sẽ không quay nữa, cho nên mới cần liều mạng như vậy!”
“Nhưng mà. . .phải có những người chống đỡ gánh nặng cho chúng ta, thì chúng ta mới có ngày tháng hạnh phúc yên bình.”
Những lời này để cho Sở Hùng và Trần Uyển Oánh sững sờ tại chỗ.
Không sai!
Bạn cảm thấy cuộc sống an nhàn, phơi nắng ấm áp cũng rất hạnh phúc, nhưng vì sao chúng ta lại có cuộc sống như vậy?
Đó là vì có vô số người đã trải qua các cuộc chiến ác liệt, giờ giờ phút phút bảo vệ chúng ta!
Sở Hùng chưa từng nghĩ đến, vậy mà lại có người hiểu nghề nghiệp của mình như vậy, ông thật sự rất cảm động.
Một người trưởng thành 46 tuổi mà như sắp chảy nước mặt, ông rất muốn để Giang Chu tốt nghiệp xong thì đi theo mình.
Thế nhưng mà, giờ phút này ông cũng hiểu tâm tư của con gái mình, ông từng này tuổi rồi, liếc mắt qua là biết ngay ai thích ai, ai ghét ai.
Con gái của mình đã muốn gả cho Giang Chu làm vợ rồi, sợ Giang Chu sẽ suốt ngày chỉ biết công việc, không chăm lo cho gia đình như mình.
Nếu đã vậy. . . không đi theo mình, vậy thì làm con rể của mình được!
Dù sao đều là người nhà, lúc nào cũng có thảo luận tình tiết vụ án!
Sở Hùng nghĩ đến đây thì móc một phong bì từ trong túi ra.
“Đúng rồi, Giang Chu, đây là 200 ngàn, coi như là tiền cục thưởng cho cháu vì đã cung cấp manh mối.”
Giang Chu để đũa xuống: “Cháu không cần số tiền này đâu, chú Sở mang đi quyên góp cho cháu đi.”
Tất cả mọi người đều hơi sửng sốt: “Quyên góp?”
“500 ngàn trước kia là vì cháu muốn gây dựng sự nghiệp, nhưng trong tay lại không có tiền, cho nên mới lấy.”
“Hiện giờ hạng mục của cháu đã đi vào quỹ đạo, nên không cần số tiền này nữa.”
“Không lâu sau, cháu có thể kiếm được nhiều cái 200 ngàn, cho nên, vẫn nên quyên góp số tiền này cho những người cần nó đi.”
Mọi người nghe thấy câu này thì đều sửng sốt, đứa bé này. . .thật sự là khiến người ta bất ngờ.
Vừa ấm áp lại vừa tốt bụng, quả thật là ấm áp đến tận đáy lòng.
Trong thế hệ trẻ này, có ai có thể so sánh sao?
Hai vợ chồng Viên Hữu Cầm và Giang Hoàng Sơn cũng cảm động rớt nước mắt, bọn họ bồi dưỡng Giang Chu nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng không uổng phí, tên nhóc thối này cuối cùng cũng trưởng thành!
Bọn họ chưa bao giờ kỳ vọng Giang Chu trở thành người trên người, mà chỉ hy vọng Giang Chu có thể làm người tốt, có cuộc sống an bình.
Hiện giờ, xem ra họ có thể yên tâm rồi.
“Giang Chu, sao bạn lại tốt như vậy chứ!”
Sở Ngữ Vi nhìn Giang Chu với ánh mắt đầy sao, hai mắt long lanh ngập nước.
Giang Chu nhỏ giọng: “Bình thường thôi, đừng liếm.”
“Nhưng mà mình muốn liếm. . .”
“Sau này lại nói, giờ nhiều người.”
Lúc này, Hàn Nhu cũng nhích lại gần: “Anh, anh nhất định là do ông trời phái xuống để làm mọi người cảm động.”
Giang Chu ho khan một tiếng: “Em nói như vậy cũng không sai, anh đúng là do ông trời phái xuống đấy.”
Sau một đêm, thành phố Lâm Giang lại có tin tức mới.
Tất cả diễn đàn trò chuyện to to nhỏ nhỏ trong thành phố Lâm Giang đều nổ tung.
Vị sinh viên trợ giúp phá án lại không nhận tiền thưởng.
Người này đem 200 ngàn tiền thưởng quyên tặng cho cơ cấu dưỡng lão của thành phố.
Chuyện này khiến cho đám dân mạng càng thêm điên cuồng.
Bọn họ nhất định phải tìm ra người này!
Hiện giờ bọn họ đã nắm được một ít manh mối, ví dụ như người này đã nói là mình rất đẹp trai, vậy người này chưa chắc đã đẹp trai, nhưng nhất định là tự luyến!
Trừ cái đó ra, có người suy đoán ra, vị này tốt nghiệp từ trung học phổ thông thành nam, bời vì bọn họ điều tra được, con gái của Sở Hùng cũng tốt nghiệp từ trường này, hơn nữa, nàng cũng vừa tốt nghiệp năm nay.
Mặc dù chuyện này không có đạo lý và chứng cứ gì cả, thế nhưng trực giác của tất cả mọi người đều cho rằng, phương hướng này hoàn toàn không có vấn đề.
Người này tốt nghiệp từ trung học phổ thông thành nam, hơn nữa, rất có thể còn là bạn học cùng lớp của con gái Sở Hùng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo