Trong nháy mắt khi vòng xoáy xuất hiện, cánh tay có hộ uyển bọc bên ngoài lại lộ ra rồi vung một trảo chộp về phía Vương Lâm.
 
Một trảo đó chộp xuống không hề có gió xuất hiện, mây không bay, không xuất hiện bất kỳ biến hóa thần thông nào. Đây chỉ là một trảo đơn giản giống như một người phàm nhân đang vung tay vậy.
 
Vương Lâm nhíu mày. Hắn nâng tay phải lên, Tịch Diệt Chỉ lần đầu tiên được thi triển ra dưới thực lực Vấn Đỉnh. Một đạo hắc quang hơn hẳn trước kia gấp mười lần lập tức xuất hiện, bên trong hắc quang còn lóe lên rất nhiều con sóng hình tròn.
 
Hắc quang rít lên rồi phóng đi như sấm sét đánh vào bộ xương cánh tay. Trong nháy mắt, hộ uyển trên bộ xương cánh tay lập tức tản ra một luồng ma khí kinh người. Ma khí hầu như đã hóa thành thực chất, nó xông thẳng ra ngăn cản Tịch Diệt Chỉ.
 
Nhưng luồng ma khí này lại xem thường Vương Lâm. Nếu hắn chưa tiến lên Vấn Đỉnh có lẽ luồng ma khí này sẽ đánh tan Tịch Diệt Chỉ. Nhưng bây giờ Vương Lâm dùng tu vi Vấn Đỉnh để phát động thì chỉ phong tuy bị ngăn cản nhưng khí tịch diệt được ẩn bên trong lại không thể bị ngăn trở. Trong nháy mắt khi ma khí và chỉ phong đập vào nhau, Tịch Diệt Chỉ nhanh chóng tiêu tán giống như đã bị một vật gì đó hấp thụ. Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt.
 
Vương Lâm vừa đánh ra một đạo Tịch Diệt chỉ thì lập tức phát hiện một lực lượng vô hình từ phía trước bay đến giống như một cơn gió nhẹ, trong nháy mắt khi nó thổi lên cơ thể, sắc mặt Vương Lâm đột nhiên biến đổi lớn.
 
Vương Lâm lập tức cảm thấy nguyên thần Vấn Đỉnh vừa mới được hình thành của mình lại xuất hiện cảm giác giống như muốn bay theo lực lượng vô hình kia.
 
Thậm chí tâm thần của hắn cũng không xuất hiện một chút phản kháng, ngay cả tay phải cũng chậm rãi hạ xuống. Nguyên thần nhẹ nhàng từ trong cơ thể hắn bay ra, đang muốn ly khai.
 
Một loại cảm giác mệt mỏi xuất hiện, trong mắt Vương Lâm đột nhiên lóe lên hàn quang. Khoảnh khắc khi nguyên thần muốn rời khỏi cơ thể thì toàn thân Vương Lâm lại trở nên cứng đờ, hắn cảm thấy nguyên thần đang nhanh chóng bay đi.
 
Lúc này trong lòng hắn đã không còn sợ hãi mà chỉ còn một luồng sát khí nồng đậm.
 
Vương Lâm hắn không ngừng nghịch, không ngừng giết chóc, lúc này sao lại bị thần thông này mê hoặc được. Trong long Vương Lâm có sát tâm, có sát ý, trong nháy mắt sát tâm và sát ý của hắn đã đập mạnh vào nhau rồi sinh ra một luồng sát khí nồng đậm.
 
Một tiếng gầm nhẹ từ trong miệng Vương Lâm phát ra, một luồng sát lục lập tức từ trong hai mắt xuất hiện.
 
Khi sát khí của Vương Lâm tỏa ra, một nửa nguyên thần đang thoát ra khỏi cơ thể lại bị hắn bắt phải quay trở về. Nguyên thần trở lại trong cơ thể, Vương Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bộ xương cánh tay.
 
-Cho dù ngươi là ai cũng đừng nên đến chọc giận ta… ….
 
Vương lâm lùi người về phía sau một bước, khi bước chân này hạ xuống thì có vô số thần thông đồng thời thi triển. Chỉ trong khoảnh khắc hắn đã biến mất ngay tại chỗ.
 
Cánh tay này không đáng sợ, cái đáng sợ chính là hộ uyển bọc bên ngoài. Vừa rồi Vương Lâm đã thăm dò một chỉ thì đã nhìn thấy sự kỳ dị của bộ giáp này. Những nhân sĩ kỳ dị trong mảnh đất Yêu Linh có rất nhiều, lúc này Vương Lâm vừa mới tiến lên Vấn Đỉnh nên nguyên thần cần phải có một khoảng thời gian để hoàn toàn kết hợp, hắn không muốn rước phải nhiều rắc rối ở đây.
 
Trong nháy mắt khi Vương Lâm rời đi, trong bảo tháp trên chiến trường viễn cổ truyền ra một tiếng hô khẽ.
 
-Không hổ là người nghịch tu, lại có thể dùng sát tâm để chống lại Thiên Ma Phong của ta. Nhưng ngươi càng như vậy, ta lại càng có hứng thú với nguyên thần của ngươi. Trong lãnh thổ Yêu Linh, những người tu luyện Cổ Yêu Thuật không thể hình thành nguyên khí. Chỉ có những tu sĩ các ngươi trong khoảnh khắc khi tiến lên Vấn Đỉnh mới xuất hiện. Nhiều năm qua hầu như khi tất cả tu sĩ trong lãnh thổ Yêu Linh đạt đến Vấn Đỉnh Kỳ, trong khoảnh khắc khi nguyên khí của bọn chúng vừa vừa mới sinh ra đã bị ta thôn phệ… . …Ngươi cũng sẽ không ngoại lệ!
 
Vương Lâm hiện thân ở một chốn hoang vu, nơi đây không thấy núi không có nước, khắp nơi đều là những cây cỏ khô héo. Nhưng lúc này ánh mắt hắn lập tức trở nên ngưng trọng, hắn phát hiện ở phương xa có một chút cấm chế.
 
-Cánh tay kia rốt cuộc là cái gì!
 
Vương Lâm chau mày, cơ thể lóe lên phóng thẳng về phía cấm chế ở phương xa.
 
Rất nhanh Vương lâm đã phóng đến chỗ có cấm chế, hắn đảo mắt nhìn lại thì thấy chỗ này lại càng hoang vu hơn, trên mặt đất còn có một vài vết nứt nẻ, không có bất kỳ điểm gì đặc biệt.
 
Cấm chế bảo vệ ở chỗ này cũng không phải xảo diệu nhưng lại có với số lượng lớn, chỉ một mảnh nhỏ đã hơn mấy ngàn cấm chế. Những cấm chế này đều có phản ứng dây chuyền, chỉ cần khẽ động một cái thì sẽ phát động tất cả những cái còn lại.
 
Tuy cấm chế rất cẩu thả nhưng lại rất có hiệu quả. Những người bình thường, cho dù là Yêu Tương muốn đi vào trong cấm chế này cũng có chút khó khăn. Mặc dù muốn đi vào cũng phải mất nhiều thời gian mới có thể cưỡng ép phá giải.
 
Thần thức của Vương Lâm đảo qua, với tu vi và những thủ pháp cấm chế hắn nắm giữ thì những cấm chế này không đáng để hắn đặt vào mắt, mà hắn cũng không có hứng thú đi vào bên trong. Khi Vương Lâm đang muốn rời đi thì đột nhiên trên bầu trời phương xa lại xuất hiện vòng xoáy màu đen làm ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng.
 
-Âm hồn bất tán!
 
Vương Lâm chau mày, hàn quang trong mắt càng ngày càng đậm. Sau khi vòng xoáy hắc sắc này xuất hiện hai lần đã làm cho sát khí tràn ngập trong lòng Vương Lâm. Hắn hừ lạnh một tiếng, cơ thể lập tức trầm xuống rồi lập tức tiến thẳng vào trong cấm chế.
 
Những thủ pháp cấm chế Vương Lâm nắm giữ đều dùng để phá giải những vật có tiên cấm trong động phủ, vì vậy mà hắn có thể phá cấm chế ở chỗ này dễ như trở bàn tay. Hắn chỉ cần nhìn qua vài lần, trong mắt đã thôi diễn được vô số lần, cơ thể hắn lập tức biến mất trong cấm chế.
 
Những cấm chế này ngoại trừ có tác dụng ngăn cản người ngoài xâm nhập vào thì chính là huyễn thuật che giấu. Nhưng cả cuộc đời Vương Lâm đã phá giải rất nhiều cấm chế, vì vậy mà lúc này hắn dễ dàng đi xuyên qua cấm chế không làm nó phát động. Cảnh vật hiện ra trong mắt Vương Lâm có sự khác biệt lớn so với bên ngoài.
 
Chỗ này vẫn là đồng bằng nhưng Vương Lâm đảo mắt qua lại thấy nơi đây bị người ta chia ra thành từng mảnh để trồng trọt, trong không khí thoang thoảng một mùi thơm quỷ dị.
 
-A!
 
Vương Lâm cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hắn không ngờ tới ở đây lại xuất hiện cảnh tượng như thế này. Kỳ lạ là tất cả thực vật ở chỗ này đều cùng một loại.
 
-Thăng Tiên Quả… ….
 
Vẻ mặt Vương Lâm trở nên có chút kỳ quái.
 
Đúng lúc này cấm chế bốn phía đột nhiên xuất hiện dấu hiệu tan vỡ, bộ xương cánh tay màu đen đang cưỡng ép xuyên qua rất nhiều chế.
 
Thăng Tiên Quả cũng không phải loại thảo dược giúp gia tăng tuổi thọ. Mặc dù trên Chu Tước Tinh cũng có nhưng không được nhiều lắm.
 
Loại quả này chỉ bằng nắm tay của trẻ sơ sinh, nó có màu đỏ và toát ra một mùi hương quỷ dị. Nếu người nào ăn loại quả này vào sẽ cảm thấy cực kỳ hưng phấn có cảm giác lâng lâng, vì vậy thứ quả này mới được gọi là Thăng Tiên Quả.
 
Nếu là phàm nhân ăn loại quả này vào sẽ có tác dụng lớn, nhưng đối với tu sĩ lại có tác dụng rất nhỏ. Ngược lại cũng có một số tu sĩ dùng loại quả này ăn cho vui để tìm cảm giác bồng bềnh không thể tự kiềm chế.
 
Những người quyền quý trong giới phàm nhân thường phải bỏ ra một khoản tiền cực lớn mới mua được một Thăng Tiên Quả trong tay tu sĩ rồi đắm chìm vào trong giấc mộng giống như đã trở thành thần tiên.
 
Vương Lâm đưa mắt nhìn không thấy điểm cuối, mọi nơi đều dày đặc Thăng Tiên Quả.
 
Vương Lâm không có hứng thú đối với loại quả này. Lúc này, khúc xương cánh tay được bọc trong hộ uyển đang phá vỡ cấm chế rồi trực tiếp phóng vào. Hắc quang tản ra trên bộ xương lại hóa thành một luồng ma khí dày đặc, trong nháy mắt đã tràn ngập bốn phía.
 
Ánh mắt Vương Lâm trở nên âm trầm, hắn nhìn chằm chằm vào khúc xương cánh tay. Tay phải hắn khẽ vuốt vào túi trữ vật, tiên kiếm lập tức xuất hiện.
 
Hứa Lập Quốc đang ở trong tiên kiếm lập tức phát ra những tiếng gầm rống, sau khi kế hoạch làm phản của hắn thất bại thì trước giờ vẫn rất cẩn thận. Lúc này hắn thấy Vương Lâm rút tiên kiếm ra thì lập tức hạ quyết tâm muốn lập công.
 
Hắn đã đi theo Vương Lâm nhiều năm nên rất hiểu tính nết của chủ nhân. Hắn thầm nghĩ, chỉ cần lão tử lập công thì tên sát tinh này sẽ không còn để ý đến chuyện năm xưa nữa.
 
Trên thân kiếm ngân lên những tiếng trong trẻo, kiếm vốn là vật cao ngạo đứng đầu trong tất cả các loại binh khí. Nhưng lúc này kiếm minh trên tiên kiếm lại mơ hồ lộ ra một tia bỉ ổi.
 
Sau khi khúc xương đen xuất hiện, nó lập tức giơ tay lên, Thiên Ma Phong xuất hiện ở trên không rồi chụp xuống.
 
Vương Lâm đã sớm có chuẩn bị, hai mắt hắn lộ ra hồng quang. Dưới cái tâm của sát lục, tiên kiếm dưới tay hắn lập tức gập lại, đồng thời một đạo kiếm khí cũng gào thét phóng ra. Tiên kiếm cũng tuột khỏi tay phóng đi rồi hóa thành một đạo kiếm long theo sát phía sau kiếm khí.
 
Chương 601
Tiên kiếm được Hứa Lập Quốc điều khiển, kiếm long đột nhiên chém ngang, lên trên bộ xương rồi quấn lấy nhau.
 
Khúc xương đen kia hình như chẳng thèm quan tâm đến tiên kiếm, khoảnh khắc khi cây kiếm này bay đến, nó vung một trảo ra định chụp lại. Nhưng trong nháy mắt khi xương đen đụng vào tiên kiếm thì phát ra những tiếng két két dữ dội giống như bộ xương cánh tay kia được làm bằng băng mà chụp vào sắt thép.
 
Hứa Lập Quốc ở trong Tiên Kiếm lập tức đắc ý cười lên ha hả, tiên kiếm xoay chuyển rút ra khỏi bộ xương cánh tay rồi chuẩn bị chém xuống. Nhưng đúng lúc này hộ uyển trên khúc xương lại lập tức tràn ra một luồng ma khí nồng đậm rồi đi theo khúc xương truyền thẳng vào trong tiên kiếm.
 
Hứa Lập Quốc trở nên kinh hãi. Hắn định phóng đi nhưng khúc xương tay lại giống như một gọng kìm bóp chặt lấy hắn.
 
Vương Lâm lạnh lùng nhìn tình cảnh trước mắt. Trong nháy mắt khi hộ uyển tràn ra ma khí, hắn đột nhiên chỉ thẳng ngón trỏ tay phải về phía trước, trong miệng khẽ hô:
 
-Hóa ma!
 
Một chỉ này không phải là tiên lực trong cơ thể hắn mà là những luồng yêu lực trong trời đất được tu vi Vấn Đỉnh thôi hóa thành Ma Chỉ. Vương Lâm có thể sử dụng lực lượng của trời đất để chuyển hóa rồi ngưng tụ vào trong một chỉ. Ma khí của Ma Chỉ có sự khác biệt lớn với tử khí của Tịch Diệt Chỉ.
 
Trong nháy mắt ngón trỏ tay phải của Vương Lâm giống như trở thành một vòng xoáy khổng lồ rồi điên cuồng hấp thụ Yêu lực trong trời đất. Hầu như chỉ trong nháy mắt đầu ngón tay của Vương Lâm đã xuất hiện một điểm hắc quang.
 
Hắc quang này giống như có thể thôn phệ ánh sáng, sau khi xuất hiện bốn phía lập tức bị một luồng ma khí bao phủ. Vương Lâm búng tay một cái, hắc quang như một tia chớp bay thẳng về phía bộ xương.
 
Một chỉ này tốc độ quá nhanh, nó vừa lóe lên đã rơi trên bộ xương. Chỉ thấy những tiếng két két vang vọng trong không khí, bộ xương khô đột nhiên tan vỡ, Hứa Lập Quốc lập tức rút về trong thân kiếm.
 
Khi bộ xương khô run lên rồi chuẩn bị tan vỡ, bên trên hộ uyển lập tức lấp lánh một ký hiệu. những ký hiệu đó vừa lóe lên, bộ xương đen đã vỡ thành tro bụi lập tức được khếch tán giống như một cơn sóng chậm rãi di chuyển trong một chu vi nghìn trượng rồi tạo thành một vầng sáng hắc sắc.
 
Trong phạm vi nghìn trượng lập tức bị một luồng ma lực bao phủ rồi tạo thành một nhà lao.
 
Sau đó ký hiệu trên hộ uyển lại lóe lên, lúc này những tiếng kêu keng keng từ trên hộ uyển vang vọng trong chu vi nghìn dặm, giống như gió thổi trên bầu trời.
 
Tất cả mọi thứ đều xảy ra trong nháy mắt. Những tiếng kêu keng keng vang lên, tạo ra âm thanh còn chói tai hơn Thiên Ma Phong rất nhiều. Khi âm thanh còn đang vang vọng trong không khí thì Sát Lục Chi Tâm của Vương Lâm vẫn thanh tĩnh đã lập tức có biến động.
 
Vẻ mặt Vương Lâm trở nên âm trầm, hắn bước đi từng bước lên không trung. Tay phải Vương Lâm bấm pháp quyết hóa thành một chưởng vỗ về phía hộ uyển.
 
Trong nháy mắt khi một chưởng của Vương Lâm đánh vào, ma diễm trên hộ uyển lập tức bùng lên. Ma diễm hóa thành một hắc ảnh như nắm tay, trên đầu có một sừng, khắp toàn thân đều đen kịt. Sau khi nó xuất hiện, khóe miệng lộ ra một nụ cười kinh miệt rồi lại há mồm ra kêu gào!
 
Vương Lâm cảm thấy chấn động nguyên thần, nhưng hàn quang ở hai mắt hắn lại càng trở nên đậm đặc. Tay phải hắn không ngừng lại mà vỗ xuống trên hộ uyển.
 
Lúc này hắc ảnh trên hộ uyển lại truyền ra một tiếng kêu gào, âm thanh còn dữ đội hơn trước đó rất nhiều lần.
 
Luồng sóng âm dữ dội này lập tức tạo thành những tiếng nổ liên tục, hộ uyển và một chưởng của Vương Lâm đánh vào nhau.
 
Không chỉ là như vậy, mục đích tấn công của âm thanh thật ra lại chính là nguyên thần. Khi ma âm kia vang lên, Sát Lục Chi Tâm trong cơ thể Vương Lâm lại xuất hiện tình cảnh muốn bay ra khỏi cơ thể và sắp tan vỡ.
 
Vẻ mặt bóng đen đang đứng trên hộ uyển lập tức trở nên âm trầm rồi nó lại kêu gào lên một lần nữa.
 
Vương Lâm khẽ cắn đầu lưỡi, hắn không lùi người ra phía sau mà tiếp tục tiến lên. Vương Lâm vươn tay ra chụp lấy hộ uyển, tiên lực lập tức điên cuồng tuôn vào trong lớp giáp.
 
Trong nháy mắt khi tiên lực của hắn tuôn vào trong hộ uyển, ma âm trở nên tiêu tán nhưng bóng đen lại lóe lên rồi đi theo tay phải Vương Lâm chui thẳng vào trong cơ thể. Nó hóa thành từng luồng ma khí nhỏ phóng thẳng đến vị trí nguyên thần.
 
Thiên ma loạn vũ!
 
Tay phải Vương Lâm đang nắm chặt lấy hộ uyển, cơ thể hắn từ trên không hạ xuống rồi khoanh chân ngồi trên mặt đất. Hắn thấy ma khí đang vận chuyển theo tất cả kinh mạch trong cơ thể rồi hóa thành những ảo giác trực tiếp làm chấn động nguyên thần.
 
Trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên u quang, hắn cúi đầu nhìn những cây Thăng tiên Quả đang được trồng khắp bốn phía, hai tay lập tức duỗi ra rồi vung lên. Tất cả Thăng Tiên Quả trong phạm vi nghìn trượng lập tức rời khỏi cây, bay lên không trung.
 
Lúc này số lượng Thăng tiên Quả không dưới một vạn, hầu như nửa bầu trời đã bị những quả màu đỏ này bao phủ.
 
Lúc này những luồng ma khí trong cơ thể Vương Lâm đang kéo nguyên thần của hắn bay ra ngoài.
 
Sắc mặt Vương Lâm trở nên âm trầm, hai tay hợp lại. Hàng vạn Thăng Tiên Quả trên bầu trời đột nhiên vỡ vụn, chất dịch bên trong ngưng tụ lại rồi liên tục cô đọng.
 
Trong nháy mắt chất lỏng trong hàng vạn Thăng Tiên Quả đã cô đọng lại chỉ còn một giọt.
 
Giọt Thăng Tiên Quả này đỏ như máu.
 
Vương Lâm nhìn giọt nước màu đỏ, hắn không chút do dự chụp lấy nó bỏ vào miệng.
 
Trong nháy mắt khi giọt Thăng Tiên Quả này lọt vào miệng, toàn thân Vương Lâm đột nhiên chấn động. Tất cả những cảm giác kỳ dị chứa bên trong tiên quả lập tức tăng mạnh lên rất nhiều, giống như từng luồng sấm sét đang nổ vang trong đầu Vương Lâm.
 
Dưới sự kích thích dữ dội đó, tâm thần Vương Lâm đột nhiên đứng trên đỉnh của sự hưng phấn, luồng hưng phấn được hắn ép xuống tạo thành động lực của cơ thể. Đúng lúc này nguyên thần đang bị ma khí quấy nhiễu muốn rời khỏi cơ thể đột nhiên ngừng lại.
 
Hai mắt Vương Lâm trở nên đỏ bừng, trên mặt hắn nổi rõ gân xanh giống như đang phải chịu đựng sự đau đớn cực điểm.
 
-Cút cho ta!
 
Vương Lâm gầm lên một tiếng, âm thanh hóa thành những tiếng sấm sét nổ ầm ầm khắp bốn phía. Từng luồng hắc ảnh bị Vương Lâm bức ra ngoài bàn tay phải.
 
Nhưng những bóng đen này bị Vương Lâm bức ra ngoài được một nửa, nó lại gầm rống rồi giãy dụa giống như muốn chui vào trong cơ thể Vương Lâm một lần nữa.
 
Vẻ mặt Vương Lâm trở nên hết sức dữ tợn, những lực lượng kỳ dị trong Thăng Tiên Quả lập tức bốc lên cuồn cuộn vận chuyển khắp toàn thân hắn rồi hóa thành một động lực không thể tưởng tượng nổi. Nó làm Vương Lâm cảm thấy một luồng khoái cảm mãnh liệt trong sự thống khổ.
 
Những cơn đau được Vương Lâm mạnh mẽ áp chế xuống, những khoái cảm cũng bị hắn chặn lại. Sau khi hắn điên cuồng áp chế và cô đọng thì hai loại cảm giác này hóa thành một luồng lực lượng bùng nổ không thể tưởng tượng được.
 
-Cút!
 
Vương Lâm mạnh mẽ ngẩng đầu, hai tay vung lên, trong cơ thể bùng ra một lực lượng vô cùng mạnh mẽ. Những đạo hắc ảnh lập tức bị ép ra ngoài cơ thể.
 
Trong nháy mắt khi hắc ảnh bị bức ra ngoài rồi bay lên giữa không trung, hai mắt Vương Lâm đột nhiên đỏ hồng từng mảng. Thân hình hắn khẽ động rồi phóng thẳng lên chụp lấy hắc ảnh, tiên lực trong cơ thể hắn lập tức bùng ra rồi điên cuồng dung nhập vào bên trong hắc ảnh.
 
Hắc ảnh hừ thảm một tiếng, toàn thân lập tức tan vỡ hóa thành những làn khói bay ra từ những kẻ hở trong tay Vương Lâm. Sau khi bay ra ngoài được mười trượng nó lại ngưng tụ thành hình rồi độc ác nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
 
Nhưng Vương Lâm chẳng thèm để ý đến ánh mắt này. Những tác dụng kỳ dị của Thăng Tiên Quả bốc lên trong cơ thể hầu như đã nhanh chóng bùng nổ. Dưới sự kích thích khổng lồ đó Vương Lâm tiến về phía trước một bước, ngón út tay trái không chút do dự chỉ thẳng về phía trước.
 
Hoàng Tuyền Chỉ!
 
Vương Lâm lấy tu vi Vấn Đỉnh để thi triển Hoàng Tuyền Chỉ, một chỉ Hoàng Tuyền dẫn động Ý Cảnh nguyên thần. Một chỉ này bao hàm cả Sinh Tử Luân Hồi và tất cả ý chí của Vương Lâm vào lúc này.
 
Dưới sự kích thích của Thăng Tiên Quả, một chỉ này của Vương Lâm đã đạt đến đỉnh điểm.
 
Một chỉ, thiên địa biến sắc!
 
Một chỉ Hoàng Tuyền có thần thông đã gần tiếp cận đến hạ phẩm tiên thuật Tiểu Thiên. Một chỉ vừa xuất ra lập tức làm cho một phiến không gian sụp đổ và vỡ vụn. Một chỉ này cũng chính là sinh tử.
 
Trong ánh mắt hắc ảnh một sừng lộ ra vẻ không tin, nó hét lên một tiếng rồi định bỏ chạy thì một chỉ đã phóng đến bên cạnh.
 
Hắc ảnh lập tức dừng lại rồi tan vỡ.
 
Trong hắc tháp trên chiến trường viễn cổ, trong áo giáp đột nhiên truyền ra một tiếng gầm rống đầy phẫn nộ. Một luồng ý chí khổng lồ điên cuồng từ trong lao ra ngoài rồi dung nhập vào trong hư vô.
 
Sau khi Vương Lâm thu hồi một chỉ, luồng ma khí khổng lồ đang giam cầm không gian đột nhiên tiêu tán.
 
Tay phải Vương Lâm chụp lấy hộ uyển, ma khí bên trên điên cuồng giãy dụa nhưng lại bị tay phải Vương Lâm nắm chặt. Hắn phun ra một luồng khí nguyên thần, luồng khí tiếp xúc với những mảng đen trên hộ uyển rồi hóa thành một cấm chế hình mạng nhện phong ấn hộ uyển này lại.
 
Vương Lâm tiện tay vứt hộ uyển vào túi trữ vật. Lúc này mắt hắn vẫn còn đỏ hồng, lực lượng kỳ dị của Thăng Tiên Quả vẫn chưa tiêu tán. Một luồng chiến ý mạnh mẽ điên cuồng sinh ra trong lòng hắn.
 
Luồng chiến khí này rất đậm không cách nào áp chế được. Vương Lâm vung tay phải triệu hồi, tiên kiếm lập tức từ phương xa bay vào tay. Lúc này Hứa Lập Quốc đã không dám nói một tiếng nào, trạng thái của Vương Lâm lúc này làm hắn cảm thấy run sợ.
 

Chương 558

Hai mắt Vương Lâm vẫn còn đỏ hồng, hắn cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân. Vừa rồi hắn vừa hút lấy chất dịch của Thăng Tiên Quả tương đương với một phần mười số lượng ở đây mà thôi. Lúc này hắn vung một trảo lên không, dưới tu vi Vấn Đỉnh, mặt đất lập tức chấn động, rất nhiều Thăng Tiên Quả bay lên rồi vọt thẳng về phía hắn.
 
Gần mười vạn Thăng Tiên Quả được Vương Lâm thu hồi vào trong túi trữ vật. Lúc này hắn cũng không thể áp chế được chiến ý và sát tâm trong lòng. Hắn ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, đang định ly khai.
 
Đúng lúc này một tiếng hừ lạnh mang theo sự tức giận phát ra từ trong hư vô rồi trực tiếp rơi vào trong tâm thần Vương Lâm.
 
Tâm thần Vương Lâm lập tức chấn động. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, từ trên không hạ xuống. Trong nháy mắt khi đạp chân lên mặt đất, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra một luồng sát khí và chiến ý.
 
Vương Lâm thụ thương là không thể tránh khỏi. Nếu là bình thường khi tiếng hừ lạnh kia truyền đến làm cho tâm thần bị thương thì Vương Lâm sẽ lập tức thuấn di chạy đi. Nhưng lúc này trong mắt hắn lại lộ ra một tia điên cuồng.
 
Vết thương trong cơ thể chẳng những không thể làm cho chiến ý của Vương Lâm giảm bớt mà ngược lại còn làm hắn trở nên nổi điên.
 
Vương Lâm vỗ tay vào túi trữ vật rồi lấy ra một vốc lớn đan dược bỏ vào trong miệng. Hắn đạp chân xuống đất rồi phóng người đi. Tuy hắn đã điên cuồng nhưng trong khoảnh khắc khi tiếng hừ lạnh kia truyền, hắn đã mơ hồ nhận ra được phương hướng của người phát ra. Lúc này hắn đang điên cuồng phóng về phía phát ra tiếng hừ lạnh kia.
 
-Giết!
 
Trong lòng Vương Lâm lúc này chỉ còn duy nhất một ý niệm là giết!
 
Sát tính năm xưa bị xóa đi lúc hóa phàm, lúc này dưới sự kích thích của Thăng Tiên Quả lại điên cuồng bộc phát.
 
Sát tinh năm xưa đã làm cho Tu Ma Hải và Triệu Quốc phải run sợ đã thức tỉnh từ trong cơ thể Vương Lâm.
 
Cả người Vương Lâm hóa thành một đạo lưu tinh giống như đang bị thiếu đốt trực tiếp xẹt qua bầu trời. Lúc này hắn đang điên cuồng phóng thẳng về phía nguyên thần đã mơ hồ phát hiện được.
 
Trong hắc tháp trên chiến trường viễn cổ lại truyền ra một tiếng hừ lạnh. Trong âm thanh này lộ ra vẻ xem thường và một luồng sát khí.
 
Tiếng hừ lạnh này truyền đến khiến cho Vương Lâm đang phi hành phun ra một ngụm máu lớn. Sự điên cuồng trong mắt lại càng đậm, hắn lại trực tiếp vỗ vào túi trữ vật, gần mười vạn Thăng Tiên Quả lập tức tràn ngập bốn phía.
 
Vương Lâm không chút do dự vung một trảo lên, mười vạn Thăng Tiên Quả lập tức vỡ nát rồi hóa thành chất lỏng dung hợp vào nhau. Sau khi mười vạn Thăng Tiên Quả được luyện hóa thì ngưng tụ lại thành một giọt.
 
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào một giọt Thăng Tiên Quả màu đỏ máu có thể kích thích tinh thần rồi há miệng nuốt vào.
 
Trong nháy mắt khi Vương Lâm nuốt giọt nước Thăng Tiên Quả thì lập tức xuất hiện một loại cảm giác làm cho toàn thân muốn bùng nổ, tốc độ vận chuyển của máu huyết trong cơ thể đã đạt đến mức cực hạn.
 
Loại chiến ý điên cuồng này xưa nay Vương Lâm chưa từng có.
 
Tay phải Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật, trong tay xuất hiện bầu rượu đã được hắn thu được trong động phủ, bên trong có mười giọt tiên dịch.
 
Lúc này hắn không chút do dự cầm bầu rượu lên uống một ngụm bốn giọt.
 
Khi tiên dịch tiến vào trong cơ thể Vương Lâm, tiên lực đột nhiên giống như sấm sét nổ đùng đùng trong kinh mạch. Trong nháy mắt một luồng tiên lực khó có thể tưởng tượng được lập tức vận chuyển điên cuồng. Kinh mạch của Vương Lâm đã có chút không chịu đựng nổi, nếu không phải là sau khi tiến lên Vấn Đỉnh kinh mạch đã được cường hóa, cộng thêm năm xưa còn được Cổ Yêu thôi hóa, thì lúc này chắc chắn hắn sẽ không thể chịu đựng được.
 
Vương Lâm giống như một người điên, mái tóc bay lên phần phật. Hắn lại phóng đi như tên bắn.
 
Áo giáp trong hắc tháp chợt lóe lên u quang, một đạo thần niệm lập tức vang vọng:
 
-Chẳng lẽ tên này điên rồi sao? Nếu thật sự bị hắn tìm đến đây, nếu hắn làm áo giáp của ta hư hỏng…Hắn không nên đến đây!
 
Một luồng sát khí từ trong tháp truyền ra rồi dung nhập vào trong hư vô.
 
Trong nháy mắt luồng sát khí này đã từ trong hư vô tập trung vào Vương Lâm. Tiên lực trong cơ thể Vương Lâm vận chuyển dữ dội, luồng sát khí này vừa đến làm cho cơ thể hắn lại run lên nhưng chiến ý trong hai mắt hắn lại càng trở nên điên cuồng. Vương Lâm rống lên, tiên lực trong cơ thể lập tức bùng nổ làm tốc độ của hắn càng tăng mạnh.
 
Lúc này Vương Lâm chẳng khác gì một cây đuốc, mỗi tiếng hừ lạnh của người trong hắc tháp truyền đến đều bị hắn thiêu đốt.
 
Vương Lâm không phải không bị thương, ngược lại dưới sự công kích liên tục của người trong hắc tháp thì cơ thể đã bị thương rất nặng. Nhưng nguyên thần của hắn lại bị chất dịch của Thăng Tiên Quả kích thích. Loại kích thích này trừ khi hắn chết nếu không thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ chẳng tiêu tan.
 
Dưới sự kích thích này, mặc dù bị thương nặng thế nào Vương Lâm cũng không thèm để ý. Tiên lực trong cơ thể hắn dưới sự thôi động của bốn giọt tiên dịch đã ngày càng điên cuồng. Lúc này trong lòng Vương Lâm chỉ còn một ý niệm là giết!
 
Nộ ý của đạo thần thức trong hắc tháp quá nặng, nếu đổi lại là một người khác bị công kích liên tục thế này thì chắc chắn đã chết. Nhưng lúc này dưới sự phối hợp của tiên lực và tác dụng kích thích của Thăng Tiên Quả, Vương Lâm lại không chết!
 
-Cơ thể của người này vốn đã sớm chết, nguyên thần cũng phải tan vỡ. Nhưng dưới tác dụng của Thăng Tiên Quả, nguyên thần lại không tiêu tán, dưới sự cuồng bạo của tiên lực, cơ thể cũng không vỡ vụn.
 
-Chết!
 
Trong luồng thần thức kia mơ hồ ẩn giấu một tia lo sợ. Trạng thái của Vương Lâm lúc này làm hắn phải sinh ra một số ý niệm không hay. Hắn thấy Vương Lâm đã thực sự phát điên.
 
-Sớm biết như thế này thì không nên đi hấp thu hắn!
 
Ý niệm muốn giết người trong đạo thần thức rơi lên trên người Vương Lâm.
 
Vương Lâm phun ra một ngụm máu lớn, ánh mắt hắn tuy đã có chút ảm đạm nhưng lại lập tức bị thay thế bằng chiến ý và sát khí.
 
-Tịch Diệt… ….
 
Trong lúc phi hành Vương Lâm đột nhiên gầm lên một tiếng giống như dã thú.
 
Tịch Diệt Chỉ hấp thu tất cả khí tức của sự sống, uy lực của nó làm cho tất cả mọi vật phải khô héo.
 
Lúc này trong ý thức điên cuồng của Vương Lâm đã đem toàn bộ lực lượng của Tịch Diệt thi triển, một con sóng Tịch Diệt từ trong cơ thể hắn tràn ra rồi dung hợp vào trời đất.
 
Vương Lâm đang phóng đi trên trời, tất cả cỏ cây dưới chân hắn đều trở nên khô héo. Dưới tốc độ phi hành của Vương Lâm, mặt đất khô héo đã nhanh chóng lan rộng ra, tất cả cỏ cây chim thú đều phải chết.
 
Cảnh tượng này giống như địa ngục, rất quỷ dị, rất chấn động.
 
Sau khi tất cả mọi thứ trở nên khô héo thì hóa thành một luồng khí bạch sắc đuổi theo Vương Lâm. Tất cả mọi thứ dung hợp vào trong cơ thể hắn rồi nhanh chóng khôi phục lại nguyên thần và xác thịt đã bị tan vỡ.
 
Tử Thử lúc này đang ngồi trên một con chiến mã trong Hỏa Yêu quận. Hắn mặc áo màu lam, sau lưng đeo một thanh đại kiếm. Hắn lạnh lùng nhìn về phương xa, ở phía sau hắn có ba vạn Yêu binh đi theo. Đại La Kiếm Tông Thập Nhị Kiếm Tiếu tất cả đều đã phân tán. Tử Thử là một người trong đám Kiếm Tiếu, hắn có tu vi Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn. Hắn ở trong Hỏa Yêu quận giành được chức Đô Thống, lần này mang theo Yêu binh thủ hạ chuẩn bị hội họp với những sư huynh đệ khác.
 
Tử Thử đang đi đột nhiên vẻ mặt khẽ động, hắn đưa mắt nhìn về phương xa chỉ thấy một đạo lưu tinh đang gào thét phóng đến. Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên ngưng trọng, sau khi nhìn kỹ thì vẻ mặt lại khẽ biến.
 
-Tu vi Vấn Đỉnh!
 
Tử Thử vội vàng cúi đầu rồi lui người vào trong đám Yêu binh thủ hạ, hắn không muốn trêu chọc đối phương. Hơn nữa hắn còn thấy trạng thái của tu sĩ Vấn Đỉnh này hình như có chút điên cuồng.
 
Càng làm Tử Thử cảm thấy sợ hãi tận đáy lòng là những nơi người kia đi qua tất cả mọi vật trên mặt đất đều trở nên khô héo. May mà người này không cùng một tuyến đường với hắn, bằng không thì Tử Thử nhất định sẽ quay đầu lại bỏ chạy để đối phương đi qua.
 
Vương Lâm căn bản không để ý đến vị trí đám Yêu binh đang đứng, trong mắt hắn lúc này chỉ có chiến và sát.
 
Lúc này trong không trung lại truyền ra một tiếng hừ lạnh mang theo mọt luồng sát khí nhưng có chút hơi sốt ruột. Sát khí bên trong còn nồng đậm hơn trước rất nhiều, cơ thể Vương Lâm lại run lên, lại phun ra một ngụm máu tươi.
 
Thân thể Vương Lâm sắp vỡ vụn, nguyên thần cũng sắp tiêu tán, mọi thứ trên mặt đất ở những nơi hắn đi qua đều bị khô héo hóa thành sinh cơ bị cơ thể Vương Lâm hấp thụ. Tất cả đều được dùng để tẩm bổ cho nguyên thần và xác thịt để chúng chậm rãi khôi phục lại.
 
Tử Thử Đại La Kiếm Tông đang đứng trên mặt đất nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang phóng đi trong không trung ở phương xa. Đặc biệt là sau khi hắn nhìn thấy đối phương phun ra một ngụm máu thì hai mắt đột nhiên sáng ngời.
 

0.78002 sec| 2520.398 kb