Dư Tắc Thành nghe thế, nói:
– Ai nói Tam sư huynh vô vọng kết đan. Sư huynh người mới tu luyện hơn ba mươi năm mà thôi, cũng đã đến cảnh giới Tâm Động rồi, về sau có rất nhiều cơ hội, làm sao lại vô vọng kết đan chứ?
Tam sư huynh Ngọc Diệu lắc đầu nói:
– Sư đệ à, cảnh giới Tâm Động chính là thành tựu cao nhất của ta và Tam sư tẩu đệ. Bên ngoài Hiên Viên Kiếm Phái, người tu tiên Trúc Cơ kỳ muốn đạt tới cảnh giới Linh Tịch, nếu không phải người trăm chiến ngàn thắng tuyệt đối không có khả năng.
– Ta và sư tẩu đệ là ai trong lòng chúng ta hiểu rõ. Nàng không thích cùng người liều mạng, ta cũng không thích cùng người tử chiến. Chúng ta chỉ ham nghiên cứu kiếm thuật, không muốn suốt ngày tìm kiếm địch nhân, sát phạt không yên, không phải giết thì bị người khác giết, Kiếm Phong Tử như vậy thực sự không phải theo đuổi của chúngta.
– Cho dù hai trăm năm sau chúng ta từ từ chết già, kiếm chủng phản phệ chúng ta cũng không nghĩ tới cuộc sống Tu La này, quá mệt mỏi, quá không thú vị.
Thải Hà Tiên Tử bên cạnh nói:
– Chúng ta còn có hai trăm năm, con người chẳng qua chỉ có sáu mươi năm, năm tháng của chúng ta nhiều hơn bọn họ như vậy, cũng tính là vô cùng hạnh phúc. Mà hai ta không có nguy cơ gặp họa mê muội, chúng ta có thể ngộ kiếm sáng kiếm, chúng ta có thể luyện đan luyện kiếm, chúng ta có thể ngắm hoa uống trà, chúng ta có thể làm việc chúng ta thích, cho dù không có thọ mệnh trường thọ kia, không có thực lực nghịch thiên kia, có ngươi bên cạnh, ta cũng đã rất hạnh phúc rồi. Chỉ cần chúng ta thích, như vậy đủ rồi.
Dư Tắc Thành đột nhiên hiểu được cách nghĩ của phu thê Tam sư huynh, không phải bọn họ không thể mà là bọn họ không muốn.
Lúc này Tam sư huynh Ngọc Diệu nói:
– Sư đệ, đệ cũng không nên nghe ta và sư tẩu đệ. Nhanh lên một chút, sư đệ theo chúng ta đi, Đại sư huynh Mạc Trần, Nhị sư huynh Hạ Việt đều đã trở về chúc mừng ta. Gia yến của Thiên Đạo phong nhất mạch chúng ta còn thiếu đệ, sư phụ cố ý bảo chúng ta tới gọi đệ.
Nói xong lôi kéo Dư Tắc Thành, ngự kiếm phi hành, trở lại trong sân nơi mọi người tụ họp, bày một bàn tiệc rượu ở dưới cây bồ đào kia, sư phụ Nam Thiên Chân Nhân ngồi ở vị trí thủ tịch.
Thứ tịch ngồi hai người, một người diện mạo khoảng ba mươi tuổi, diện mục anh tuấn, ngũ quan như đao nhưng ẩn chứa một loại uy nghiêm, không giận mà uy, ở trên người y hai bên trái phải vươn ra một đôi cánh, cánh này trắng ngần không gì sánh được, giống như cánh thiên nga tản ra lực lượng thần thánh, đây chính là dị tượng Kim Đan của y, vốn hẳn là dị tượng vô hình, hiện tại xem qua hoàn toàn chính là một đôi cánh thật. Người này chính là Đại sư huynh Mạc Trần.
Phía dưới còn có một người khác, quần áo lôi thôi mặt đầy râu quai nón xồm xoàm, trên người một cỗ khí phách phóng khoáng, phóng đãng không kiềm chế được, người này chính là Nhị sư huynh Hạ Việt. Phía sau hắn cũng có Kim Đan dị tượng, là ba đôi cánh hình bướm năm trên lưng. Trên hết là một đôi Phi Hồng Liệt Diễm Dực, ở giữa là một đôi do vô tận lôi quang hình thành, dưới cùng là một đôi cánh bằng kim loại.
Thấy Dư Tắc Thành tiến vào, hai người lập tức nhìn chăm chăm Dư Tắc Thành. Nam Thiên Chân Nhân nói:
– Đây là Ngũ sư đệ Dư Tắc Thành của các ngươi. Tắc Thành, đây là Đại sư huynh Mạc Trần ở ngoại vực Bồng Lai tiên sơn mở động phủ tự thành nhất mạch. Đây là Nhị sư huynh con Hạ Việt, vì môn phái trấn thủ cổ Tần Tô Châu Tử Dương cốc.
Dư Tắc Thành lập tức hướng hai người hành lễ, nói:
– Ra mắt Đại sư huynh, Nhị sư huynh.
Tam sư huynh bên cạnh nói:
– Mau, mau đòi lễ ra mắt. Sư đệ, Đại sư huynh, Nhị sư huynh đều là bá chủ một phương, là người giàu có, nhanh bảo bọn họ tặng lễ ra mắt.
Nhị sư huynh nói:
– Con khỉ này vẫn nghịch ngợm như vậy. Ngũ sư đệ, lần ra mắt này có hai thanh phi kiếm tặng cho đệ.
Nói xong lấy ra hai thanh bảo kiếm kim loại, kiếm dài ba thước, không có vỏ. Dư Tắc Thành nhận lấy, cúi người thật sâu.
Tứ sư huynh Tinh Thần bên cạnh đột nhiên nói:
– Đây chính là Thiên Tán kiếm của Tàng Tinh Tử?
Hạ Việt đối mặt với Tinh Thần, lập tức trở nên cung kính, nói:
– Đúng vậy, Tứ sư đệ. Đây là Thiên Tán kiếm của Thanh Hải phái Thiên Cam lão tổ Tàng Tinh Tử.
– Tàng Tinh Tử không biết tu luyện thần công gì không ngờ sớm dẫn Tứ Cửu thiên kiếp, hơn nữa khi thiên kiếp đến. Chân Quán tiền bối có oán với lão toàn bộ nhận được tin tức lại thêm tám đại đệ tử của lão cùng nhau phản bội, chờ đúng lúc thiên kiếp giáng xuống mở rộng sơn môn. dẫn địch vào núi.
– Cuối cùng Tàng Tinh Tử độ kiếp thất bại thế nhưng cũng không có chết, không rõ tung tích. Hán Miễn tổ sư cũng chạy tới tham gia thịnh hội này đã chiếm được bảy thanh Thiên Tán kiếm, ban cho ta hai thanh.
– Kiếm này Hán Miễn tổ sư đã hoàn toàn xua tan thần thức của Tàng Tinh Tử, hoàn nguyên thành kim tinh Thiên Tân kiếm, thế nhưng cũng từ phi kiếm bát giai rơi xuống lục giai.
Hai thanh thiết kiếm này không ngờ là phi kiếm lục giai, hơn nữa còn là phi kiếm bát giai của Nguyên Anh Chân Nhân đã từng sử đụng. Dư Tắc Thành lập tức cẩn thận quan sát hai thanh phi kiếm này.
Sư phụ Nam Thiên Chân Nhân bên cạnh nói:
– Tắc Thành, nhanh cảm tạ Nhị sư huynh, đây chính là phi kiếm lục giai, hơn nữa còn là Thiên Tán kiếm của Tàng Tinh Tử.
– Thanh Hải phái Thiên Cam lão tổ Tàng Tinh Tử kia lại xung Bất Diệt lão tổ, trải qua mấy lần đại kiếp, lại không bị diệt. Theo ta được biết lão đã ba lần binh giải, hai lần lôi kiếp, đều bị đánh về nguyên hình, một lần nữa đầu thai chuyển thế thế nhưng lần nào cũng Đông Sơn tái khởi, đạt tới cảnh giới Nguyên Anh.
– Người này tính tình thô bạo, rất thích đắc tội người khác, cừu gia khắp nơi, thế nhưng trải qua kiếp nạn không chết, cũng tính là một loại thần thông, lần này không rõ lúc nào thì sẽ phong vân tái khởi.
Lão có thể khống chế chín mươi chín thanh Thiên Tán kiếm, tạo thành Thiên Tán kiếm trận, lừng danh thiên hạ. Thiên Tân kiếm của lão luyện chế chính là một trong mấy loại phi kiếm hệ Kim tốt nhất Tu Tiên Giới. Con thu lại đi, kiếm này tương lai có thể lưu làm hai thanh mẫu kiếm của Lục Kiếm.
Dư Tắc Thành khó có thể tin tưởng nhìn hai thanh thiết kiếm này.
Tam sư huynh bên cạnh nói:
– Đây chính là phi kiếm lục giai, phi kiếm tứ giai, thân kiếm toàn bộ chuyển thành năng lượng thể trong suốt. Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long kiếm, Kim Thủy Phong Mang kiếm của đệ chính là đại biêu.
– Mà phi kiếm ngũ giai, lại là kiếm thể đo năng lượng thể tiến hóa thành thực thể, thế nhưng kiếm tâm vẫn là năng lượng thể. Phi kiếm lục giai này lại là hoàn toàn thực thể hóa, phi kiếm chính là như vậy, tăng lên từng giai, có thực hóa hư, lại đo hư chuyên thực.
– Sư đệ ta thật hâm mộ đệ, không lâu sau đệ sẽ có Không gian Diễn Võ cấp Hồng Hoang, hiện tại chẳng qua vừa mới Trúc Cơ đã có hai thanh phi kiếm lục giai. Sư huynh ngươi chịu khổ ba mươi năm mới đem phi kiếm của mình dưỡng đến lục giai.
Nghe được lời này, Nhị sư huynh Hạ Việt lập tức sửng sốt, nói:
– Không gian Diễn Võ cấp Hồng Hoang, thật hay giả, chí bảo như vậy, thật phải chúc mừng Ngũ sư đệ rồi.
Tinh Thần bên cạnh hồi đáp:
– Đó cũng là hắn nên được, khi Kỳ châu Tà Môn lục phái biến mất, sư đệ tiến hành Trúc Cơ thí luyện, một mình đánh chết hơn sáu trăm đệ tử sáu phái thí luyện, xứng đáng với Không gian Diễn Võ này.
Lời này vừa nói, Đại sư huynh và Nhị sư huynh lập tức gật đầu tán thưởng đối với Dư Tắc Thành. Một lúc lâu sau Đại sư huynh chậm rãi nói:
– Việc này không tính là gì, Ngũ sư đệ Trúc Cơ lại không dùng Trúc Cơ Đan, hoàn toàn dựa vào bản thân Trúc Cơ mà thành, cái này mới đáng tán thướng.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
– Đúng vậy, rất lâu rồi phái ta không có xuất hiện đệ tử như vậy, chẳng qua Tắc Thành cũng gặp chút rắc rối. Sau khi Trúc Cơ trong cơ thể xuất hiện Thủy Hỏa nhị nguyên, có nguy cơ chặt đứt tiên lộ.
Đại sư huynh nói:
– Thì ra vật sư phụ cần chính là vì Ngũ sư đệ. Sư phụ người muốn Thái Dương Quang Minh Hỏa, con đã mang đến toàn bộ.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
– Không cần, Tắc Thành đã tự mình vượt qua cửa ải khó khăn rồi.
Đại sư huynh hướng về phía Dư Tắc Thành nói:
– Chúc mừng sư đệ, cái này là quà ra mắt của ta cho đệ.
Nói xong đưa qua một tảng đá trắng trong suốt không gì sánh được, kích thước chỉ có một tấc, giống như một quả trứng ngỗng bình thường.
Đại sư huynh Mạc Trần lại nói:
– Đá này ở ngoại vực chỗ chúng ta gọi là Hiển Già thạch, lại có tên là vấn Tâm thạch, bên trong ẩn chứa đạo lý thiên địa. Nếu như đệ gặp phải cửa ải khó khăn không thể giải đáp, hoặc là tu luyện đến bình cảnh, chỉ cần dùng tâm huyết nhỏ lên trên đá, sau đó ngủ một giấc, ở trong ngủ mơ, vấn đề tự giải, bình cảnh tự phá, thế nhưng đá này một người suốt đời chỉ có thể sử dụng một khối.
Sau đó Đại sư huynh lại lấy ra một luồng hỏa diễm, hỏa diễm này bị một cái màng tròn bọc lại lớn bằng đầu người, hỏa diễm có màu vàng chói, giống như một luồng dương quang.
Đại sư huynh nói:
– Đây là Thái Dương Quang Minh Hỏa sư phụ muốn ta mang đến cũng tặng cho đệ, hỏa đây chính là thánh hỏa của Thái Dương giáo, ta phải yêu cầu bọn họ mấy lần. Theo sư phụ nói Hỏa nguyên lực của đệ chính là Mặc Viêm Tử Hỏa, một là Địa Phế Hỏa, một là Tâm Đầu Hỏa, giờ đây thêm Thái Dương Hỏa, đã đây đủ lực tam muội Thiên Địa Nhân, cũng coi như một loại tam muội chân hỏa. Nếu tế luyện cho tốt, tận lực phát triển, nhất định trở thành Chân Tiên Hỏa.
Chương 215
Nhìn luồng Thái Dương Quang Minh Hỏa Dư Tắc Thành lập tức biết được hỏa này nhất định là biện pháp của sư phụ giải quyết vấn đề Thủy Hỏa nhị nguyên xung đột của mình, hướng Đại sư huynh yêu cầu. Hỏa này chính là thánh hỏa của Thái Dương giáo gì đó tuyệt đối không có khả năng xin sẽ cho, nói không chừng là Đại sư huynh cướp.
Tiếp nhận hỏa diễm này Dư Tắc Thành thật lâu không nói. Nam Thiên Chân Nhân đột nhiên nói:
– Được rồi, tất cả ngồi đi, lần trước A Trần đi đến hiện tại chính là mười lăm năm, tiểu Việt cũng có mười năm không thấy, về sau vật đổi sao dời, gặp lại các con cũng không dễ dàng, chẳng qua thành tựu hiện tại của các con làm ta rất vui mừng, ai cũng là đồ đệ tốt của ta, không có đánh mất mặt mũi của Thiên Đạo phong. Tới đây, mọi người uống một chén.
Dư Tắc Thành ngồi xuống, bọn họ bắt đầu lấy chén rót rượu, nâng chén lên uống, rượu uống chính là tiên tửu Cực Lạc Thiên của Dư Tắc Thành cố ý bố trí cho tiệc cưới.
Mọi người ngươi một chén, ta một chén, bắt đầu đàm luận chuyện cũ năm xưa, ở trên tiệc rượu này Nam Thiên Chân Nhân giống như từ phụ, mọi người giống như thân huynh đệ, tình cảm thân mật trong đó không gì sánh được. Theo từng chén rượu này uống vào, rượu không say người, người tự say.
Trong những đồ đệ này Dư Tắc Thành mơ hồ phát hiện, Nam Thiên Chân Nhân đối với Đại sư huynh Mạc Trần và mình tốt nhất. Nhị sư huynh và Đại sư huynh quan hệ tốt nhất, bởi vì tất cả thần thông kiếm thuật của Nhị sư huynh đều là Đại sư huynh Mạc Trần truyền thụ, đồng dạng quan hệ của Tam sư huynh và Nhị sư huynh cũng là mật thiết nhất.
Trong đó Tứ sư huynh Tinh Thần, mọi người đối với y tôn kính không gì sánh được, bởi vì y là sư phụ của sư phụ chuyển thế sống lại, không ai dám không tôn kính y. Bữa tiệc này tiệc rượu uống cả một đêm, mọi người đoàn tụ một chỗ, vui mừng không gì sánh được.
Phu thê Tam sư huynh cũng không có tiến vào động phòng. Tam sư huynh xuất thân Lư Châu tu tiên đại gia tộc, phụ mẫu vẫn còn, đợi qua mấy ngày còn phải trở về trong tộc thành hôn lần nữa, mở tiệc chiêu đãi thân nhân bằng hữu của gia tộc. Lần thành hôn này là một lần nghi thức mở tiệc chiêu đãi các lộ đồng môn tu tiên.
Sau tiệc rượu, trên Thiên Đạo phong lần đầu trở nên náo nhiệt như vậy. Mọi người đoàn tụ cùng một chỗ, có lúc Đại sư huynh, Nhị sư huynh hướng sư phụ thỉnh giáo cửa ải tu luyện khó khăn, có lúc hai người bọn họ chỉ điểm những người khác tu luyện, có lúc ở trong không gian ý thức Diễn Võ trong Thụ Kiếm đường giả thuyết đối chiến, thí luyện kiếm pháp. Có lúc Uống rượu ngắm cúc, mọi người bàn luận viễn vong, giảng thuật chuyện lạ các nơi. Có lúc Dư Tắc Thành đàn hồ cầm, vì mọi người hát vang một khúc, mọi người cùng hát theo, vô cùng vui vẻ hòa thuận. Những ngày này mọi người ở cùng một chỗ vui vẻ mãn nguyện, không có việc gì phiền não.
Thế nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan, ngày thứ sáu Đại sư huynh Mạc Trần từ biệt mọi người trở về ngoại vực, gia viên bên kia chúng địch dòm ngó, nơi đó không thể thiếu y, lần này từ biệt không biết tháng nào năm nào mới có thể gặp mặt lần nữa, Dư Tắc Thành có thể cảm thụ được một tia bi thương của sư phụ.
Trở về ngoại vực này cũng không đơn giản giống như Dư Tắc Thành nghĩ mà trước tiên phải đến một chỗ truyền tống đài cực lớn của Hiên Viên Kiếm Phái, khởi động truyền tống đài là một loại pháp khí khổng lồ gọi là Tinh Thiên Nghi. Tinh Thiên Nghi này lớn vô cùng, cao trăm mét do vô sổ vòng kim loại tạo thành, trong đó mỗi vòng đại biểu sao trên trời.
Tinh Thiên Nghi khởi động, lập tức vô số vòng kim loại bắt đầu xoay tròn, dần dần trong đó dâng lên một mảnh tinh vân, vô số sao lóe lên ở trong tinh vân.
Đại sư huynh lấy ra một Tinh Thiên Nghi loại nhỏ bắt đầu cùng Tinh Thiên Nghi loại lớn kia tiến hành kết nối sau đó tiến hành định vị ngoại vực, mất hết sáu canh giờ, lúc này mới định được vị trí của Bồng Lai ngoại vực.
Sau khi định vị bắt đầu bố trí pháp trận, tăng thêm linh thạch vào truyền tống đài, đủ ba
mươi sáu viên linh thạch thượng phẩm, một trăm lẻ tám viên linh thạch trung phẩm, một ngàn linh một viên linh thạch hạ phẩm, lúc này mới bố trí hoàn tất trận pháp.
Cuối cùng khởi động pháp trận, trong nháy mắt một cỗ năng lượng cực lớn nổ ở trên không, hình thành một vực sâu đen kịt, trong đó giống như một hắc động lớn, các vật nhẹ xung quanh, bụi đất đá di động đều bị lực hút cực lớn trong hắc động kia hấp thu bay vào trong hắc động.
Đại sư huynh Mạc Trần chậm rãi bay lên, đôi cánh ở phía sau lưng kia khẽ vỗ, y hướng về phía sư phụ cúi đầu sau đó vẫy tay với mọi người, bay vào trong hắc động. Lập tức hắc động biến mất, tất cả khôi phục bình thường, tất cả linh thạch trên pháp trận toàn bộ nát bấy.
Không lâu sau khi Đại sư huynh rời khỏi Nhị sư huynh cũng phải ly khai nơi này. Y không phải tới đây một mình, ở Gò Hiên Viên có tám Kim Đan Chân Nhân là hộ vệ thủ hạ của y, một mực chờ ở nơi đó.
Nhị sư huynh có phi xa của mình, xe này to lớn không gì sánh được, lộ vẻ khí phách kinh người, thế nhưng muốn về đến cổ Tần chí ít cũng cần thời gian hai tháng.
Giữa Lục Vực này từ Thiên Nam đến cổ Tần cần vượt qua một chỗ địa vực bình chướng cực lớn, trong đó thời gian một tháng là lãng phí ở nơi này. Lúc này Dư Tắc Thành mới lý giải sự hùng mạnh của lão điên Phản Hư Kỳ. Lần thí luyện của mình đến Sở Tây địa vực Kỹ châu, cũng chỉ mấy canh giờ mà thôi, giới vực bình chướng gì cũng không hề có chút cảm giác nào.
Những ngày này Dư Tắc Thành và Nhị sư huynh ở chung rất là hợp ý. Nhị sư huynh phóng đãng không kiềm chế được, năm xưa trước khi gia nhập Hiên Viên Kiếm Phái, tự mình thành lập qua bang phái hắc đạo, cũng là người trong lục lâm, y và Dư Tắc Thành xuất thân như nhau, hai người lập tức vô cùng hợp ý.
Đại sư huynh và Nhị sư huynh ly khai như vậy, thấm thoát đã tới ngày mười bốn, ngày mai chính là thời khắc then chốt rồi vì thế phu phụ Tam sư huynh không trở về gia tộc, phải chờ sau khi Dư Tắc Thành đạt được Không gian Diễn Võ cấp Hồng Hoang kia mới ly khai.
Mọi người nhìn chăm chú, Dư Tắc Thành vốn đối với việc này không thèm để ý thế nhưng hắn hiện tại cũng trở nên coi trọng, những người có thể khiến sư phụ quan tâm như thế há có thể đơn giản, nhất định phải dốc hết toàn lực liều mạng một phen, tuyệt đối không thể bại dưới tay kẻ khác.
Dư Tắc Thành dưới dẫn dắt của sư phụ, mặt trời mọc lên đã tới Hiên Viên kiếm phong. Sư phụ vào trong giao một nhiệm vụ, Dư Tắc Thành ở trong Hiên Viên kiếm phong chờ sư phụ.
Dư Tắc Thành rảnh rỗi không có việc gì nhìn phong cảnh sơn phong này. Chưởng môn nhất mạch cư ngụ ở đây, Vương Thư Nguyên chính là tu hành ở đây, không biết ngày mai nhìn thấy hắn sẽ là bộ dáng gì.
Lúc này có một lão nhân, trong tay cầm chiếc chổi cán dài đang lặng lẽ quét rác, lão nhân vừa nhìn chính là nô bộc ngoại môn của Hiên Viên kiếm phong, vốn là đệ tử ngoại môn ưu tú, thế nhưng lại kém một bước không thể tiến vào nội môn, vì thế nhận lời mời làm nô bộc nội môn, làm việc ở nội môn.
Ở Thập Nhị phong cũng không có nhiều nô bộc như vậy thế nhưng Ngũ Lĩnh người đông thế mạnh lại có vô số nô bộc như vậy. Tỷ như hóa công đạo nhân phụ trách làm cơm, phiến hỏa đồng tử phục trách luyện dược, dược đạo nhân phụ trách trông coi dược viên, công nhân phụ trách luyện chế pháp khí, đều là nô bộc như vậy.
Những nô bộc này có khi làm việc mười năm hai mươi năm sẽ được thu vào trong môn, nếu như thực sự vô vọng sẽ ly khai kiếm phái, sẽ được ban thưởng, cho bọn họ cơ hội phát triển, nhất định sẽ hưởng vinh hoa phú quý của cả đời.
Thế nhưng cũng sẽ có một ít người si tâm cầu đạo, suốt đời cũng không ly khai Hiên Viên Kiếm Phái này. Chờ sau khi bọn họ chết, hồn phách chuyển thế, Hiên Viên Kiếm Phái sẽ tìm kiếm bọn họ, nếu như có thể tìm được, lại lần nữa dẫn độ nhập môn, trọng điểm bồi dưỡng.
Lão nhân này nhìn qua đã trăm tuổi, chỉ là cảnh giới Tiên Thiên, đã già lắm rồi thế nhưng vẫn đang run rẩy quét rác. Dư Tắc Thành nhìn thấy lão, lại nghĩ đến bản thân mình ở trong ảo cảnh của Cổ Thần Thú năm xưa, lập tức vô cùng đồng cảm, đi qua lấy một cây chổi khác, đứng ở phía sau lão nhân giúp lão quét mặt đất.
Đây chẳng qua là một chuyện nhỏ, sau khi quét xong, Dư Tắc Thành tiếp tục chờ đợi. Giờ Hợi ba khắc, Dư Tắc Thành lập tức đứng lên đi ra phía ngoài, chỗ cách nơi này khoảng trăm mét chính là một trong những cửa vào Diễn Võ đường.
Diễn Võ đường trên Hiên Viên kiếm phong là tổng đườNa Diễn võ cao cấp nhất của Hiên Viên Kiếm Phái, dưới nơi này là Vạn Kiếm các Thụ Kiếm đường của Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong, sau đó chính là diễn võ đạo tràng trong động phủ của các đệ tử, giữa nhữNa Diễn Võ đường này giống như có một loại liên hệ nào đó.
Tác dụng của diễn võ tổng đường chủ yếu có hai tác dụng, thứ nhất chính là đệ tử sau khi Trúc Cơ đến trong Diễn võ tông đường tiến hành thụ pháp, đạt được một hạt giống của không gian diễn võ đạo tràng, sau đó cùng Tâm Huyết Giản của Phá Diệt Cửu Thuật tiến hành dung hợp đạt được không gian ý thức Diễn Võ thuộc về mình.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo