Cùng lúc đó.
Dương Thiền Ngọc và Tôn Linh Đồng đã tập hợp.
“Lần này chúng ta chọc giận Chu Huyền Tích thật rồi. Vừa nãy ta có nhìn thấy, ánh mắt của lão ta thật đáng sợ.” Dương Thiền Ngọc cười nói.
Tôn Linh Đồng trầm giọng: “Tiếp theo, chúng ta e rằng phải đối mặt với sự liên thủ của Chu Huyền Tích và Mông Vị.”
Dương Thiền Ngọc nhún vai, không quá bận tâm đến tình hình tiếp theo.
Nàng bước lên vài bước, chủ động đi đến trước mặt Tôn Linh Đồng, sau đó xoay người, cúi xuống, quan sát Tôn Linh Đồng từ khoảng cách gần.
Tôn Linh Đồng nhướng mày, vô thức muốn lùi lại, nhưng lại không muốn tỏ ra yếu thế, bèn ưỡn ngực, trừng mắt: “Ngươi muốn làm gì?”
Dương Thiền Ngọc nhìn chằm chằm vào mắt Tôn Linh Đồng: “Bảo bối Thủy Đức, quả nhiên rất hữu dụng!”
“Ngươi vẫn rất quan tâm đến ta mà.”
“Nếu không phải ngươi kịp thời đưa đến, bây giờ ta đã bị Chu Huyền Tích truy đuổi đến mức chạy trối chết rồi.”
“Ta có thể cảm nhận được, thiên phú Kim Tinh của lão ta đã gần đạt đến cảnh giới thần thông!”
Tôn Linh Đồng liếc mắt: “Ngươi hiểu rõ là tốt.”
Nói xong, y xoay người, muốn đi vòng qua Dương Thiền Ngọc, tiếp tục tiến về phía trước.
Kết quả, Dương Thiền Ngọc bước ngang, lại chặn trước mặt Tôn Linh Đồng.
Ánh mắt nàng sắc bén, nhìn thẳng vào Tôn Linh Đồng, đồng thời chủ động tiến lên, khiến khoảng cách giữa hai người chỉ còn trong gang tấc.
Tôn Linh Đồng không nhịn được nữa, lùi lại một bước, gắt lên: “Ngươi lại muốn làm gì? Còn không mau đi!”
Dương Thiền Ngọc cười ha ha, ánh mắt trở nên sắc bén: “Nói đi, rốt cuộc ngươi và Ninh Chuyết có quan hệ gì?”
“Ta đã nói rồi, quan hệ hợp tác!” Tôn Linh Đồng xua tay.
Dương Thiền Ngọc: “Nhưng ta luôn cảm thấy không đơn giản như vậy.”
“Ninh Chuyết bị Chu Huyền Tích gọi lên tiên cung, vừa lúc hắn rời đi, ngươi liền rủ ta ra tay đối phó với Ninh Tiểu Tuệ, còn nói rất có thể sẽ có tu sĩ Kim Đan phục kích.”
“Ra tay vào lúc này, chẳng phải là để nhân cơ hội xóa bỏ hiềm nghi cho Ninh Chuyết sao?”
“Giỏi lắm, các ngươi dám ra tay ngay dưới mí mắt Chu Huyền Tích, còn khiến đường đường Thần Bộ phải tự mình đưa nhân chứng cho các ngươi, chơi hay lắm!”
Tôn Linh Đồng lùi một bước, Dương Thiền Ngọc tiến một bước.
Nàng từng bước ép sát, tiếp tục nói: “Còn vụ pháo đài Ngũ Hành tấn công, cũng là do các ngươi giở trò đúng không?”
“Mọi thứ các ngươi bố trí trong tiên cung đều nằm ở Sử Ký Đình. Bởi vậy, các ngươi mới đánh sập Sử Ký Đình.”
“Các ngươi ra tay với Ninh Tiểu Tuệ, cũng là bởi vì nha đầu ngốc đó phụ trách Sử Ký Đình, có khả năng phát hiện ra tội chứng của các ngươi!”
Tôn Linh Đồng lên tiếng: “Ngươi đang suy nghĩ lung tung gì vậy?”
“Chúng ta có thể điều khiển pháo đài Ngũ Hành sao? Ngươi nghĩ hay thật đấy.”
Dương Thiền Ngọc cũng không phải kẻ ngốc, cười lạnh: “Tại sao lại không thể điều khiển? Ninh Chuyết nắm giữ y quán, ngay cả ta đây là người ngoài còn có thể bí mật sắp xếp người trà trộn vào.”
“Pháo đài Ngũ Hành và y quán vốn dĩ là một thể.”
“Bây giờ còn giấu giếm ta, không được!”
“Ta không muốn có ngày bị tu sĩ Kim Đan truy đuổi, trong lúc chạy trốn lại bị pháo đài Ngũ Hành bắn chết!”
Dương Thiền Ngọc lộ ra vẻ kiên định, cho thấy quyết tâm nhất định phải biết được chân tướng.
Tôn Linh Đồng hừ lạnh, thầm nghĩ: Quả nhiên nữ nhân này rất khó đối phó! Thật phiền phức!
Tôn Linh Đồng nhất thời đau đầu, nhanh chóng suy nghĩ xem nên nói gì, không nên nói gì.
Cuộc tranh giành Dung Nham Tiên cung đã đến giai đoạn cuối cùng.
Cần phải dốc toàn lực tranh thủ một chiến lực mạnh mẽ như Dương Thiền Ngọc.
Tuy nhiên, Tôn Linh Đồng không thể để Dương Thiền Ngọc quá kỳ vọng, bởi vì đằng sau nàng còn có Khánh trưởng lão. Kỳ vọng càng lớn, càng dễ chọc giận Khánh trưởng lão.
Nhưng cũng không thể không cho nàng chút hy vọng. Phải khiến nàng cảm thấy chuyện này có hi vọng, nàng có thể thu được lợi ích, như vậy mới có thể tiếp tục lợi dụng nàng.
Tôn Linh Đồng bắt đầu nói những lời bóng gió.
Chu Huyền Tích dẫn theo Ninh Chuyết và những người khác, đi đến vị trí ban đầu của Sử Ký Đình.
Nơi đây chỉ còn là một hố sâu, Sử ký đình đã bị san phẳng, không còn sót lại chút dấu vết.
Chu Huyền Tích thi triển thủ đoạn truy tìm, nhưng không thu hoạch được gì.
Sắc mặt ông ta u ám đến đáng sợ.
Ninh Chuyết nín thở, không dám động đậy.
Các tu sĩ Kim Đan khác cũng im lặng.
Một lúc lâu sau, Chu Huyền Tích mới lên tiếng: “Đi, đến một nơi khác.”
Rất nhanh, mọi người đã đến khu rừng Lô Hỏa.
Bọn họ dừng lại trước một chiếc ngân hô.
Ngân lô đã bị phá hủy.
Người ra tay là Trịnh Đan Liêm.
“Trên người Ninh Tiểu Tuệ có pháp thuật giám sát của ta.”
“Cảm nhận được nàng ta bỏ mạng, ta vội vàng phá hủy ngân lô này.”
“Nhưng… vẫn không kịp.”
Chu Huyền Tích không để ý đến ông ta, bước vào trong đống đổ nát, dưới chân là những mảnh vỡ của ngân lô.
Chu Huyền Tích trực tiếp vận chuyển Kim Tinh, đồng thời thi triển pháp thuật Truy Căn Nguyên Tố Quyết.
Rất nhanh, ông ta “nhìn” thấy cảnh tượng Ninh Tiểu Tuệ hoảng sợ bỏ chạy, trốn vào ngân lô.
Ông ta lại “nhìn” thấy Tôn Linh Đồng thi triển Hỏa Táng Bàn Nhược Giải Linh Kinh, thiêu đốt Ninh Tiểu Tuệ.
Cuối cùng, ông ta nhìn thấy Ninh Tiểu Tuệ trong lò lửa điên cuồng giãy giụa, biết mình khó thoát khỏi cái chết, liền dùng hết sức lực cuối cùng để khắc chữ lên viên gạch băng!
Thì ra, Ninh Tiểu Tuệ bị lòng hận thù thiêu đốt, dồn hết tâm sức muốn để lại manh mối cho Chu Huyền Tích.
Khoảng cách giữa Ninh Chuyết và Ninh Tiểu Tuệ khá xa, hơn nữa còn bị Dung Nham Tiên cung ngăn cách, liên lạc đã khó khăn. Đến khi ở trong ngân lô, ngọn lửa bùng cháy, liên kết càng thêm mơ hồ.
Chữ viết mà Ninh Tiểu Tuệ để lại trên viên gạch băng rất nhỏ, lại bị ẩn giấu.
Cho dù là Ninh Chuyết hay Tôn Linh Đồng, đều không phát hiện ra!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo