ẦM!
Một tiếng nổ lớn vang vọng từ phía xa, Ninh Tiểu Tuệ theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời phía tây.
Quả nhiên, quang mạc bảo vệ phía tây xuất hiện một lỗ hổng, ba con Tẩu Hỏa Xà nhân cơ hội đó lọt vào, lao xuống mặt đất. Trận chiến lập tức nổ ra dữ dội.
Ninh Tiểu Tuệ nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tập trung vào chiếc lò luyện hình hồ lô trước mặt.
Suốt khoảng thời gian qua, nàng bị Ninh Chuyết kích thích đến phát điên, không ngừng liều mạng kiếm công trạng.
Lúc này, Ninh Tiểu Tuệ trông tiều tụy thấy rõ, hai gò má hóp lại, quầng thâm hiện rõ dưới đôi mắt, toàn thân toát ra vẻ mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Tuy nhiên, đôi mắt nàng lại cháy bỏng một ngọn lửa kiên định, mỗi hành động đều toát lên vẻ điên cuồng khó tả.
Cơn buồn ngủ ập đến, Ninh Tiểu Tuệ ngồi bệt xuống đất, thân thể lảo đảo suýt ngã.
“Không được ngủ! Đây là lúc luyện khí quan trọng nhất!” Nàng ta vội vàng lấy đan dược ra, dốc cả lọ vào miệng.
Năm viên đan dược trôi tuột xuống cổ họng, Ninh Tiểu Tuệ như được tiếp thêm năng lượng, tinh thần sảng khoái, cơ thể mệt mỏi cũng vơi đi phần nào.
“Cố lên nào! Chỉ cần hoàn thành lò này là có thêm năm công trạng rồi!”
Ninh Tiểu Tuệ biết rõ lợi thế đi trước của mình sẽ giảm dần theo thời gian, vì vậy nàng ta không dám lơ là chút nào.
Nàng ta dồn hết sức lực sử dụng thiên tư Băng Ngọc Thủ của mình, chăm chú tu sửa những cỗ cơ quan lớn nhỏ.
Loại nhiệm vụ này thường có rất nhiều công trạng, nhưng dùng thiên tư quá nhiều khiến Ninh Tiểu Tuệ cũng không chịu nổi.
Vì vậy, tranh thủ lúc nghỉ ngơi, nàng lại chạy đến khu lò luyện hình hồ lô để nhận thêm nhiệm vụ luyện khí.
Trong Dung Nham Tiên cung có rất nhiều lò luyện, được chia thành bốn cấp bậc: đồng, thiết, ngân, kim.
Các lò luyện được xếp thành hàng ngang, cách nhau một khoảng nhất định, nhìn từ xa giống như một khu rừng hồ lô khổng lồ.
Khác với y quán, Ngũ Hành pháo đài, điểm tướng đài, khu lò luyện này được mở cho tất cả mọi người, kể cả những ai không phải là đệ tử thí luyện cũng có thể đến đây nhận nhiệm vụ luyện khí.
Ninh Tiểu Tuệ ngồi trước lò luyện, nhiệt độ cao từ trong lò phả ra khiến khuôn mặt nàng ta ửng đỏ, mái tóc dài cũng bị thổi bay loạn xạ.
Nàng ta chăm chú nhìn vào lò lửa, không dám lơ là chút nào.
“Mình đã có được một trăm hai mươi bảy công trạng rồi.”
“Chỉ cần thêm ba mươi công trạng nữa là có thể nhận được chức vụ ở Sử Ký Đình!”
“Ninh Tiểu Tuệ, cố lên! Hãy cho Ninh Chuyết và bọn kia thấy thực lực của chủ mạch chúng ta!”
“Lần này nhất định phải thắng!” Ninh Tiểu Tuệ thầm nghĩ.
Bị mọi người xa lánh, nàng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chứng minh bản thân trong Dung Nham Tiên Cung.
Hoàn cảnh hiện tại khiến Ninh Tiểu Tuệ cảm thấy như đang bị dồn vào đường cùng, không còn đường lùi.
Sự xúc phạm trong quá khứ, áp lực từ Ninh Chuyết, kỳ vọng của các vị lão tổ Kim Đan… tất cả đều đè nặng lên vai nàng ta, khiến Ninh Tiểu Tuệ phải vùng lên để chiến đấu.
Trong đại điện của Dung Nham Tiên cung, Long Ngoan Hỏa Linh đang lo lắng đến độ đi đi lại lại.
Ánh mắt nó nhìn xuyên qua không gian, quan sát nhất cử nhất động của Ninh Tiểu Tuệ và Ninh Chuyết.
Nhìn thấy Ninh Chuyết đang ngủ say trên giường, Long Ngoan Hỏa Linh bực bội lẩm bẩm: “Ngủ cái gì mà ngủ! Lửa đang cháy đến mông rồi còn tâm trạng mà ngủ sao?”
“Nhìn Ninh Tiểu Tuệ người ta kia kìa, cố gắng bao nhiêu, liều mạng bao nhiêu!”
Tất nhiên, nó chỉ dám nghĩ trong bụng chứ không dám nói thẳng ra với Ninh Chuyết.
Nó thật sự rất lo lắng!
Dù không biết tiến độ thực sự của Ninh Tiểu Tuệ nhưng với việc liên tục chứng kiến Ninh Tiểu Tuệ tiến bộ, tiến gần hơn đến chức vụ ở Sử Ký Đình, Long Ngoan Hỏa Linh càng lúc càng bồn chồn.
“Lão già Chu Huyền Tích kia thật là quá đáng, âm thầm dùng Ninh Chuyết để kích động Ninh Tiểu Tuệ!”
Đi đi lại lại hơn chục vòng, cuối cùng Long Ngoan Hỏa Linh cũng không nhịn được nữa, hít một hơi thật sâu, chủ động liên lạc với Ninh Chuyết.
“Thiếu chủ nhân, thiếu chủ nhân…” Long Ngoan Hỏa Linh cố gắng hạ giọng, giả vờ yếu ớt gọi.
Ninh Chuyết vừa mới chợp mắt được một lúc thì bị đánh thức.
Hắn uể oải mở mắt, thờ dài, “Long Ngoan Hỏa Linh, tình trạng của ngươi khá hơn chút nào chưa?”
Long Ngoan Hỏa Linh khổ sở nói: “Không, thiếu chủ nhân, tình trạng của ta ngày càng xấu đi. Nhưng tình hình hiện tại rất khẩn cấp!”
“Ta buộc phải liều mạng để cảnh báo ngươi, Ninh Tiểu Tuệ kia… nàng ta là một mối đe dọa lớn!”
“Nàng ta chỉ cần thêm khoảng ba mươi công trạng nữa là có thể nhận chức vụ thấp nhất ở Sử Ký Đình rồi!”
“Thiếu chủ nhân, ngươi phải nhanh chóng tìm cách ngăn nàng ta lại!”
Ninh Chuyết lại thở dài, giả vờ khó xử, “Ta biết phải ngăn nàng ta lại nhưng ta không có cơ hội!”
“Các vị lão tổ Kim Đan kia luôn theo sát ta, đặc biệt là Chu Huyền Tích, ông ta vẫn luôn nghi ngờ ta.”
Hắn an ủi Long Ngoan Hỏa Linh, “Vẫn còn hơn ba mươi công trạng nữa cơ mà, Ninh Tiểu Tuệ vẫn chưa thành công đâu.”
“Chúng ta vẫn còn thời gian, chưa đến lúc cấp bách đâu.”
“Lúc này phải bình tĩnh, chờ đợi thời cơ thích hợp!”
Long Ngoan Hỏa Linh sốt ruột đến độ muốn đập đầu vào thành ghế, “Bình tĩnh? Làm sao ta bình tĩnh được chứ? Ngươi muốn chờ đến bao giờ thì mới hành động đây?”
Tất nhiên, nó cũng chỉ dám lầm bầm một mình như vậy thôi.
Ninh Chuyết nhân cơ hội này nhờ Long Ngoan Hỏa Linh theo dõi Ninh Tiểu Tuệ giúp mình.
Đồng thời, hắn cũng tranh thủ hỏi thêm một số vấn đề mà lần trước Long Ngoan Hỏa Linh chưa kịp trả lời.
Bị ép bất đắc dĩ, Long Ngoan Hỏa Linh chỉ còn cách nói cho Ninh Chuyết biết, đúng như hắn đoán, với tư cách là quán chủ của y quán, hắn có quyền được chia một phần công trạng từ thuộc hạ. Tuy nhiên, nếu thuộc hạ thực hiện nhiệm vụ thất bại, với tư cách là quán chủ, hắn cũng sẽ bị trừ một phần công trạng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo