Không còn cách nào khác, Chu Huyền Tích dẫn đầu các Kim Đan kỳ, xông lên tuyến đầu, chống lại đàn yêu thú.
Trận chiến diễn ra ác liệt.
Hành động của Ninh Chuyết đúng là đã chọc giận tổ ong vò vẽ!
Hắn đã khiến cho cả đàn Xích Diễm yêu thú khổng lồ bên trong Hỏa Thị sơn nổi giận.
Mông Vị trên đỉnh núi cũng không ngừng ra tay, các loại pháp thuật cấp Nguyên Anh bao phủ khắp nơi, tiêu diệt rất nhiều yêu thú.
Tuy nhiên, yêu thú vẫn không ngừng lao ra từ trong dòng nham thạch, giết mãi không hết.
“Khốn kiếp!”
Mông Vị rít lên phẫn nộ, ông ta cảm nhận được hơi thở của một con yêu thú cấp Nguyên Anh trong đàn yêu thú.
Đó là một con Tẩu Hỏa Xà!
Nó ẩn mình trong dòng nham thạch, hơi thở lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta càng thêm áp lực.
Bên trong Hỏa Thị Tiên Thành, tiếng hò reo đã biến mất, thay vào đó là nỗi kinh hoàng trước làn sóng yêu thú đang ập tới.
Yêu thú nhiều vô số kể, phủ kín cả bầu trời. Đối mặt với làn sóng khổng lồ này, con người trở nên nhỏ bé và bất lực.
Trong căn cứ bí mật chữ Đinh dưới lòng đất.
Ầm ầm ầm…
Căn cứ rung chuyển dữ dội bởi trận chiến đang diễn ra trên mặt đất.
Tôn Linh Đồng và Dương Thiền Ngọc đang ẩn náu.
“Núi lửa phun trào, yêu thú tấn công thành!” Dương Thiền Ngọc vẫn duy trì liên lạc với bên ngoài, nàng nắm rõ tình hình.
“Tôn Linh Đồng, chuyện này là sao vậy?” Dương Thiền Ngọc nhìn Tôn Linh Đồng, trực giác mách bảo nàng, chuyện này có liên quan đến Tôn Linh Đồng.
Tôn Linh Đồng nhún vai, thản nhiên nói: “Ta cũng không biết nữa, lo lắng làm gì?”
“Bây giờ toàn thành đang hỗn loạn, mọi người đều đang cố gắng bảo vệ gia đình.”
“Đây chính là cơ hội trời cho, chúng ta phải nghĩ xem nên ra tay lúc nào thì thích hợp nhất.”
Dương Thiền Ngọc không dễ bị lừa như vậy, nàng nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Tôn Linh Đồng: “Tại sao ta lại cảm thấy ngươi không hề ngạc nhiên chút nào nhỉ?”
Tôn Linh Đồng gật đầu: “Ngạc nhiên, đương nhiên là có ngạc nhiên, nhưng nó liên quan gì đến chúng ta?”
“Chúng ta không phải người của Hỏa Thị Tiên Thành, cho dù nó có bị diệt vong thì chúng ta cũng có thể cao chạy xa bay.”
“Bây giờ chính là lúc các thế lực lớn yếu nhất, muốn làm gì thì làm, ngươi nghĩ xem đám vân thương kia thế nào?”
Dương Thiền Ngọc vẫn không từ bỏ: “Ngươi cứ tránh né vấn đề như vậy khiến ta càng thêm nghi ngờ. Nói đi, rốt cuộc ngươi và Ninh Chuyết có quan hệ gì?”
“Lúc trước trong trận hỗn chiến giữa các Kim Đan kỳ, ta không nhận ra điểm nào bất thường.”
“Nhưng càng nghĩ ta càng thấy kỳ lạ. Ngươi làm nhiều chuyện như vậy, lại bảo ta giả dạng ma tu, lại bảo ta tạo ra giả kinh thư của Ma môn.”
“Kết quả là sau trận hỗn chiến kia, ngươi chẳng làm gì để cướp bảo vật cả, cứ như thể nó chỉ là một vở kịch.”
“Ngươi nói là sẽ có hành động lớn, sẽ làm chuyện động trời, vậy nó đâu?”
“Tại sao ta lại cảm thấy, những chuyện chúng ta làm chỉ để giúp Ninh Chuyết thoát khỏi nghi ngờ, giảm bớt áp lực cho hắn ta?”
“Dù sao trước đó những tin đồn kia đối với hắn mà nói là rất bất lợi.”
Tôn Linh Đồng liếc nàng một cái: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy!”
“Lúc đó trong trận hỗn chiến, ngươi cũng rất muốn hành động mà, nhưng mà trận chiến đó không phải là không có nguy hiểm.”
“Thanh cơ quan liêm đao của Trịnh Đơn Liêm rất lợi hại, ngay cả truyền nhân của Thái Thanh cung cũng không thể chống lại nổi.”
“Trong tình hình đó, làm sao ta dám manh động chứ?”
Giải thích xong, Tôn Linh Đồng lại nói: “Nhưng lần này thì khác, đám vân thương kia và ba đại gia tộc đều là người ngoài.”
“Số lượng pháp bảo mà họ mang theo đều bị giới hạn nghiêm ngặt.”
“Cho dù họ có Vân Kình cấp Nguyên Anh, thì con quái vật đó cũng đang ở rất xa ngoài thành, không thể làm gì chúng ta được.”
“Ta nghe nói, đám vân thương kia định tổ chức một buổi đấu giá, trong đó có rất nhiều bảo vật tu luyện quý hiếm.”
“Ví dụ như Thượng Thiện Nhược Thủy thuộc tính Thủy, nghe nói có tới ba giọt!”
“Nghe đến đây mà ngươi không hứng thú sao?”
Dương Thiền Ngọc cười lạnh: “Tin này ta cũng biết, nhưng ba giọt Thượng Thiện Nhược Thủy kia thì làm được gì? Nếu ngươi muốn dùng nó để giải trừ hôn ước cho ta thì vẫn còn thiếu rất nhiều.”
Tôn Linh Đồng thở dài: “Ngươi nói cái gì vậy, ta…”
Vừa nói đến đây, sắc mặt Tôn Linh Đồng bỗng thay đổi, y quay phắt sang một bên, quát lớn: “Ai đó?!”
Dương Thiền Ngọc lập tức cảnh giác, lấy pháp bảo ra, nhưng bên trong căn cứ bí mật vẫn vắng tanh, không có bóng người.
Nàng nhìn Tôn Linh Đồng với vẻ nghi hoặc.
Tôn Linh Đồng lẩm bẩm: “Là ảo giác sao?”
Hình như chính y cũng không chắc chắn.
Đột nhiên, ánh mắt y trở nên lạnh lùng, nghiêm túc nói: “Dù sao thì căn cứ bí mật này cũng không thể ở lại được nữa, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!”
Dương Thiền Ngọc không nói nhiều nữa.
Trước khi đi, Tôn Linh Đồng còn nán lại một lát, bố trí rất nhiều cạm bẫy bên trong căn cứ bí mật chữ Đinh
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo