Phần thứ hai là những tu sĩ có trình độ cơ quan thuật đủ điều kiện vào tiên cung, nhưng bốn thế lực lớn không có bất kỳ ghi chép nào về việc những người này ra vào tiên cung, trong đó có Thùy Thiều Khách.

Phần thứ ba là những tu sĩ có trình độ cơ quan thuật, từng ra vào tiên cung, hoặc không có ghi chép liên quan, nhưng đã chết.

Phần thứ nhất đã được ông ta điều tra, đến lượt phần thứ hai.

Điều tra xong hai người đầu tiên, đến lượt Thùy Thiều Khách.

Thùy Thiều Khách rất thần bí, nhưng đã từng bán rất nhiều cơ quan tạo vật lớn trên chợ đen.

Lần cuối cùng xuất hiện, là khi hắn cùng Hàn Minh và một nhân vật bí ẩn thứ ba hợp tác đánh cắp một lượng lớn đan dược từ Tử Dương biệt viện.

Điều kỳ lạ là số đan dược này lại xuất hiện trong rừng Hỏa Thị, sau đó biến mất một cách bí ẩn.

Chu Huyền Tích biết manh mối này từ lâu, nhưng sau khi suy nghĩ, ông ta cho rằng mối quan hệ giữa Thùy Thiều Khách và bóng đen ma tu kia không có gì đáng ngờ.

Tôn Liệt đã động tay động chân vào số đan dược đó để phòng Hàn Minh!

Nhóm người Thùy Thiều Khách đã nhìn thấu âm mưu, biết đan dược không thể sử dụng, bèn vứt bỏ.

Bọn chúng bực tức vì bị lợi dụng, để trả thù, hoặc có thể muốn dẫn họa sang người khác, đã ném đan dược vào rừng Hỏa Thị, gây họa cho bóng đen ma tu kia.

Một khi phủ thành chủ và bóng đen ma tu đánh nhau, Hỏa Thị chắc chắn sẽ gặp nạn, phủ thành chủ sẽ tổn thất nặng nề.

Lúc đó, những ma tu kia chắc chắn sẽ cười trên nỗi đau của người khác, hả hê sung sướng.

Đối với cách xử lý vụ rừng Hỏa Thị của Phí Tư, Chu Huyền Tích rất tán thành.

Phí Tư đã làm tròn trách nhiệm của mình, bảo vệ kho báu khổng lồ của rừng Hỏa Thị.

Đây vừa là bảo vệ phủ thành chủ, vừa là bảo vệ Nam Đậu quốc.

Chu Huyền Tích phán đoán mối quan hệ giữa Thùy Thiều Khách và bóng đen ma tu kia rất đơn giản và trực tiếp.

Nếu bọn chúng thực sự có quan hệ, tại sao lại không âm thầm giao đan dược?

Mà phải gióng trống khua chiêng như vậy, cho mọi người đều biết?

Đến nay, Chu Huyền Tích vẫn tiếp tục điều tra Thùy Thiều Khách theo danh sách.

“Chủ nhân của chợ đen kia tên là Tôn Linh Đồng, tu vi Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, là ngoại môn đệ tử của Bất Không Môn. Hắn nhất định biết chuyện gì đó!”

Nghĩ như vậy, Chu Huyền Tích liền đến tìm.

“Thùy Thiều Khách sao?”

Tôn Linh Đồng nheo đôi mắt nhỏ, cười nham hiểm: “Chu đại nhân, tìm hắn làm gì?”

Chu Huyền Tích lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ cần hợp tác, nói rõ sự tình, ta tìm hắn làm gì, không liên quan đến ngươi.”

Tôn Linh Đồng gãi đầu: “Ôi chao, đứng trước mặt Chu đại nhân, ta làm sao dám nói dối được.”

Chu Huyền Tích gật đầu nhẹ: “Tôn Linh Đồng, ta đã điều tra ngươi, ngươi tuy là chủ nhân của chợ đen, nhưng cũng không phải kẻ hung ác tày trời. Những năm qua, ngươi chỉnh đốn chợ đen, lập ra những quy tắc nghiêm ngặt, cũng coi như là tránh được rất nhiều cuộc đổ máu.”

“Thành thật khai báo, ta sẽ không làm khó ngươi!”

Tôn Linh Đồng xoè tay ra: “Vậy ta xin nói thẳng, ta biết chỗ ở của Thùy Thiều Khách. Nhưng nếu đại nhân muốn biết thêm, phải xem cái này!”

Nói xong, Tôn Linh Đồng chìa ngón tay mập mạp ra, xoa xoa trước mặt Chu Huyền Tích.

“Ngươi muốn tiền? Ha ha ha!”

Chu Huyền Tích bị chọc cười: “Từ trước đến nay, ta chưa bao giờ dùng tiền để mua thông tin cả. Ngươi đúng là được voi đòi tiên!”

“Hửm?” Đột nhiên, trong mắt Chu Huyền Tích lóe lên tia sáng vàng.

Sắc mặt ông ta thay đổi: “Không đúng, ngươi đang nói dối.”

“Cho dù ta có cho tiền, ngươi cũng sẽ không tiết lộ thông tin thực sự!”

Lần này đến lượt Tôn Linh Đồng biến sắc.

“Thú vị đấy!”

Chu Huyền Tích nhìn chằm chằm vào Tôn Linh Đồng, ánh sáng vàng trong mắt càng thêm chói lọi: “Ngươi cố ý che giấu cho Thùy Thiều Khách như vậy, xem ra, ngươi cũng có liên quan đến vụ án ở Tử Dương biệt viện rồi?”

Tôn Linh Đồng kêu lên: “Chu đại nhân, ngài đang nói cái gì vậy?”

“Ngài muốn vu oan cho ta sao?”

“Ta, ta, ta… ta chỉ là một đứa trẻ, sao ngài nỡ lòng nào oan uổng ta chứ?”

“Người đâu! Mau đến đây xem này! Chu thần bổ ức hiếp người ta kìa!”

Tôn Linh Đồng ngồi bệt xuống đất, vừa đấm ngực thùm thụp vừa gào khóc: “Ức hiếp người ta quá đáng, không có chút lương tâm nào cả, hoàng thân quốc thích mà lại đi ức hiếp một đứa trẻ.”

“Hu hu hu…”

“Ta không sống nữa, ta không thể sống nữa…”

“Ta bị oan uổng, bị người của Chu gia oan uổng, đường đường là thần bổ, không có chứng cứ mà cứ nói bừa.”

“Sau này ta sống sao đây?”

“Danh tiếng của ta…”

“Người ta sẽ nhìn ta như thế nào đây! Trời ơi!”

“Thà chết quách cho rồi, hu hu hu, ta thật đáng thương mà!”

“Mau lấy ngọc giản ra ghi lại cảnh này đi, ta phải giữ lại để sau này giải oan.”

“Mọi người ơi, mau đến xem này, hoàng tộc Chu gia ức hiếp dân lành kìa!”

Tôn Linh Đồng vừa khóc ngập mặt, vừa lăn lộn trên đất, tay chân khua khoắng loạn xạ.

Chu Huyền Tích: “…”

Chủ quán bị Tôn Linh Đồng đá văng ra xa: “…”

Chỉ có mấy tên hán vạm vỡ được Tôn Linh Đồng mang theo là vẫn trầm mặc, dường như đã quá quen với cảnh tượng này.

Một người trong số đó lấy ra một chiếc ngọc giản, ghi lại toàn bộ sự việc.

Chu Huyền Tích bị chọc cười: “Ngươi nghĩ làm như vậy thì có thể thoát được ta sao?”

“Tôn Linh Đồng, đứng lên cho ta, đừng để ta khinh thường!”

Tôn Linh Đồng vừa khóc vừa nói: “Không, ta không đứng, mọi người mau đến xem này, có người ức hiếp trẻ con kìa!”

Hắn vừa khóc vừa bò về phía Chu Huyền Tích.

Chu Huyền Tích lùi lại mấy bước, nhưng vẫn bị Tôn Linh Đồng ôm chặt lấy chân.

Chu Huyền Tích vừa giãy chân vừa quát: “Tôn Linh Đồng, ngươi là chủ nhân của chợ đen, là người có mặt mũ trong thành, bây giờ hành động như đứa trẻ lên ba thế kia à?”

Tôn Linh Đồng: “Ta không quan tâm, ngươi chính là ức hiếp ta, nếu có chứng cứ thì cứ lấy ra đi!”

“Hu hu hu, sư phụ ta không có ở đây, ngươi lại ức hiếp kẻ yếu đuối như ta, ngươi còn là con người nữa không?”

Chuyện ồn ào đã thu hút rất nhiều người hiếu kỳ.

Chu Huyền Tích sắc mặt tái nhợt, liên tục giãy chân.

Tôn Linh Đồng ôm chặt không buông, giống như kẹo cao su dính vào quần áo.

Hắn còn dùng mặt cọ vào ống quần của Chu Huyền Tích, nước mũi nước mắt lau hết lên đó.

Chu Huyền Tích: “Tôn Linh Đồng, ngươi quá đáng rồi đấy!”

Tôn Linh Đồng kêu to: “Ngươi đánh chết ta đi, Chu đại nhân, ngươi cứ đánh chết một đứa trẻ như ta đi. Ngươi là Sát Ẩn An Dân - Chu đại nhân kia mà, ngươi làm gì cũng đúng cả mà!”

0.17614 sec| 2435.438 kb