“Hiểu Nhân thúc, sự tình là như vậy.” Ninh Chuyết trở về gia tộc, kể lại chuyện Trịnh Tiến đề nghị về việc thăm dò Tiên cung cho Ninh Hiểu Nhân nghe.

“Ta nghĩ, ta chỉ là người của Ninh gia, tự tiện đồng ý ngay lúc đó có chút không thỏa đáng.”

“Cho nên, ta đặc biệt trở về hỏi ý kiến của thúc. Thúc thấy ta có nên đồng ý không?”

“Ngươi có thể đem chuyện trọng yếu như vậy nói với ta, để ta giúp ngươi quyết định, chứng tỏ ngươi rất tin tưởng ta. Ta rất vui!” Ninh Hiểu Nhân vỗ vai Ninh Chuyết, thở dài, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Hắn rất hài lòng khi thấy Ninh Chuyết hiểu chuyện như vậy.

Thực ra, hắn đã sớm biết quyết định mà ba nhà thương nghị.

Ninh gia tất nhiên muốn cử Ninh Chuyết tham gia.

Một mặt, cần phải duy trì ảnh hưởng của Ninh gia trong liên minh ba nhà, phải liên tục cống hiến mới có thể đảm bảo được phần lợi ích hiện tại.

Mặt khác, theo như thỏa thuận của ba nhà, Ninh Chuyết có thực lực, không tham gia là không thể nào.

Ninh Chuyết không có quyền lựa chọn.

Hắn đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý.

Tất nhiên, Ninh Hiểu Nhân sẽ không nói thẳng ra điều này.

Lần này Ninh Chuyết không tự ý quyết định mà trở về xin chỉ thị, sự ngoan ngoãn này khiến Ninh Hiểu Nhân rất hài lòng.

Cảm giác sâu sắc nhất của Ninh Hiểu Nhân lúc này là công sức trước đây hắn bỏ ra để lôi kéo Ninh Chuyết không hề uổng phí, hoàn toàn xứng đáng.

“Mọi người đã coi trọng ngươi như vậy, ngươi cứ đi đi!”

“Thể hiện cho tốt, Ninh gia sẽ nhanh chóng có tu sĩ tầng ba đỉnh phong thứ ba.”

“Lần này, một mình ngươi đại diện cho cả Ninh gia.”

“Đừng sợ hãi, hãy nhớ rằng, cả Ninh gia là hậu thuẫn của ngươi.”

Dừng một chút, Ninh Hiểu Nhân nói tiếp: “Chỉ là lần này, mặc dù để ngươi làm người dẫn đầu, nhưng bên cạnh ngươi không có ai cùng chi hỗ trợ.”

“Tuy nhiên, tu sĩ Trịnh gia chắc chắn sẽ chủ động hợp tác với chúng ta.”

“Người của Chu gia mới là đối tượng ngươi cần phải đề phòng, bọn họ đông người nhất, rất có thể sẽ không phục tùng mệnh lệnh của ngươi, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho việc này!”

Ninh Chuyết lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng cũng thật sự có chút bất ngờ.

Qua lời nói của Ninh Hiểu Nhân, Ninh Chuyết nhanh chóng nhận ra vị thiếu tộc trưởng này có khả năng quan sát và nhìn xa trông rộng.

Phân tích của hắn ta về cục diện nội bộ của liên minh ba nhà rất chính xác.

Mặc dù hành động chưa chính thức bắt đầu, nhưng hắn ta đã nhìn ra tương lai.

Điều này trùng hợp với dự đoán của Ninh Chuyết.

Nghĩ lại, Ninh Chuyết thấy việc Ninh Hiểu Nhân có được khả năng như vậy cũng là điều dễ hiểu.

“Ninh gia vẫn luôn thực hiện chính sách “thân mạnh cành yếu”, Ninh Hiểu Nhân đích thân ra tay đàn áp rất nhiều chi mạch. Ngược lại, tộc trưởng lại ẩn mình đằng sau, chỉ khi sự việc náo loạn đến mức khó giải quyết, ông ta mới ra mặt.”

“Ninh Hiểu Nhân giống như người luôn phải xông pha trận mạc, nếu không có năng lực đấu tranh quyền lực thì làm sao có thể ngồi vững trên vị trí Thiếu tộc trưởng nhiều năm như vậy?”

Ninh Chuyết cung kính nói: “Lời của Hiểu Nhân thúc dạy, tiểu chất nhất định ghi nhớ trong lòng.”

“Nếu như xuất hiện loại tình huống này, ta nên làm cái gì?” Ninh Chuyết hỏi thăm, vẻ mặt ngây ngô.

Ninh Hiểu Nhân trầm ngâm nói: “Một mặt, ngươi phải quan tâm đến tu sĩ Trịnh gia nhiều hơn, cho bọn họ một chút ưu ái thực tế, mặt khác, ngươi cần phải có được thành công. Nếu ngươi có thể dẫn dắt bọn họ, không ngừng thâm nhập vào Dung Nham Tiên Cung, liên tục đột phá, mọi người sẽ tự nhiên phục tùng ngươi. Cho dù là Chu gia, cũng sẽ phải thừa nhận thực lực của ngươi.”

Ninh Chuyết liên tục gật đầu: “Tiểu chất hiểu rồi.”

“Nếu ta dẫn dắt bọn họ thăm dò thành công, gia tộc có thưởng gì không?”

Thiếu tộc trưởng sửng sờ.

Từ khi nhậm chức đến nay, hắn chưa từng gặp ai trực tiếp đòi hỏi như vậy.

Trong lòng Ninh Hiểu Nhân dâng lên một cỗ chán ghét và khó chịu.

Mặt ngoài thì hắn ta vẫn giữ nụ cười trên mặt, giơ ngón tay chỉ vào Ninh Chuyết: “Ngươi a, không phải đã rất có tiền sao? Ta nghe nói, ngươi còn chăm sóc mọi người, hào phóng chia sẻ linh thực với bọn họ nữa.”

Ninh Hiểu Nhân nói với vẻ thờ ơ.

Nhưng trong lòng lại rất cảnh giác với hành động của Ninh Chuyết.

Đây là gì?

Đây là đang lôi kéo, kết bè kết phái.

Cũng chỉ vì Ninh Chuyết đang được Ninh gia trọng dụng, nên Ninh Hiểu Nhân mới nén giận không phát tác.

Ninh Chuyết đã chuẩn bị sẵn lý do, hắn gãi gãi đầu: “Hiểu Nhân thúc, bọn họ đều là đồng môn của ta, ta chỉ nghĩ giúp đỡ họ một chút. Đặc biệt là Ninh Trầm, Ninh Dũng, hai người họ và ta từng kề vai sát cánh, ta giúp họ, họ cũng sẽ giúp ta, chúng ta tin tưởng lẫn nhau.”

“Nói đến tiền, ta chưa bao giờ cảm thấy mình giàu có cả.”

“Ta chưa bao giờ cảm thấy mình nhiều tiền…”

Đối với điều này, Ninh Hiểu Nhân rất đồng cảm, hắn ta cũng chưa bao giờ cảm thấy mình nhiều tiền.

Ninh Hiểu Nhân thấy việc Ninh Chuyết thích tiền là điều bình thường, không mảy may nghi ngờ.

Từ trong tài liệu có thể thấy, Ninh Chuyết đã sống rất khốn khổ trong mười mấy năm qua.

Trải nghiệm trưởng thành như vậy chắc chắn khiến hắn trở nên tiết kiệm.

Đồng thời cũng khiến hắn có một nỗi khát khao mãnh liệt với tài nguyên.

0.08296 sec| 2410.5 kb