"Thôi đi, chỉ choáng mà thôi, bà đây chỉ cần một cước là hắn tỉnh ngay!"

 

Tính tình Đỗ Giai Tuệ nóng nảy mà ngay thẳng, cô không chú ý tới sự âm hiểm trong mắt Vũ Đức, rất phấn khởi mà đi tới giẫm vào mặt bảo vệ đang ngất trên đất.

 

Thoải mái!

 

Giẫm một khuôn mặt béo núc ních làm Đỗ Giai Tuệ rất thoải mái. Thực sự thì cô đã muốn làm như vậy từ đầu rồi, ngày thường cô thường đọc trong tiểu thuyết, trong đó miêu tả lúc giẫm người thoải mái như thế nào, cuối cùng thì hôm nay cô cũng được như nguyện. Còn đối phương có thể tức giận hay không thì cũng không thuộc phạm vi suy nghĩ của cô, biểu hiện vừa rồi của đối phương quá hung ác, giẫm mấy cước này chỉ để xả giận mà thôi.

 

Thế nhưng đúng lúc này, Vũ Đức đột nhiên ra tay, một tay tóm vào vai trái của Đỗ Giai Tuệ, một cánh tay khác vòng tới trước ngực cô, siết cổ của cô ta lại.

 

"Anh muốn làm gì? Buông tay ra!"

 

Bị tập kích nên Đỗ Giai Tuệ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Mà khi con dao của đối phương dí vào mặt cô thì cô suýt khóc. Đúng vậy, mặc dù Đỗ Giai Tuệ khá thoải mái, tính cách cũng rộng rãi thế nhưng cô vẫn là phụ nữ, gặp được chuyện này làm sao có thể không sợ?

 

Lúc này, Đỗ Giai Tuệ không biết làm sao cả, chỉ theo bản năng mà giãy dụa, thế nhưng Vũ Đức lại dùng dao cứa nhẹ vào cổ cô, làm máu tươi tràn ra.

 

"Yên tĩnh lại, cử động tiếp thì cẩn thận không tao sẽ khắc lên khuôn mặt của mày đấy. Còn hai người kia, nếu không muốn con này bị thương thì hãy đứng yên đấy, không được cử động! Nếu không thì tao cam đoan chúng mày sẽ hối hận đấy!"

 

 

Vũ Đức cười một cách dữ tợn, hả hê mà nhìn Hoàng Long. Chuyện này còn thuận lợi hơn so với sự tưởng tượng của hắn ta, hiện tại có con tin trong tay, Hoàng Long có thể làm sao? Xem ra mình thật sự là thiên tài, không đi làm cướp thì quá phí phạm.

 

"Được, chúng ta đứng yên. Các người muốn đồ ăn đúng không? Tôi đều cho, buông cô ấy ra!"

 

Hoàng Long và Điền Ba liếc nhau rồi cùng giơ hai tay lên, ra hiệu chuyện này có thể đàm phán.

 

"Hừ, biết sợ rồi sao? Vừa rồi ai nói muốn đánh chết chúng tao? Mày, quỳ xuống!"

 

Vũ Đức chỉ vào Hoàng Long, giọng nói rất muốn ăn đòn. Hắn ta muốn làm Hoàng Long nhục nhã, cũng không phải vì người bảo vệ đã ngất mà báo thù. Vũ Đức làm vậy đó là muốn lập uy trước mặt đội bảo vệ. Chuyện cho tới bây giờ, hắn ta đã quyết tâm muốn thay thế Đỗ Vũ. Hiện tại là thời cơ biểu hiện tốt nhất, Vũ Đức không muốn buông tha mấy người Hoàng Long một cách tùy tiện.

 

"Vũ Đức, thôi được rồi... Như vậy đi, mấy người để lại ba lô rồi chúng tôi sẽ thả người, chúng ta coi như xong, thế nào?"

 

Đỗ Vũ nói xong rồi định cúi đầu nhặt ba lô trên mặt đất thế nhưng không ngờ Vũ Đức lại hét lớn: "Đỗ Vũ, con mẹ nó mày sợ như vậy à? Chúng ta nhiều người như vậy cần sợ như thế sao? Hơn nữa, trong tay tao còn có người, nơi này do tao quyết định. Đỗ Vũ, mày đã không thích hợp làm đội trưởng của bọn tao. Các anh em, về sau là do Vũ Đức tôi làm đội trưởng. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ mang các người đi cướp đồ ăn, cướp phụ nữ, chỉ cần đi theo tôi thì đồ ăn và phụ nữ đều có cả!"

 

“Vù!”

 

Trong đám bảo vệ rộ lên một hồi ồn ào. Tất cả mọi người bị sự thay đổi này sợ ngây người. Đầu óc chậm thậm chí còn hơi do dự, đầu óc nhanh nhạy thì nét mặt đã lộ vẻ hưng phấn và dữ tợn.

 

 

"Đúng! Đỗ Vũ quá nhát gan, đi theo hắn chỉ sợ sẽ không ăn no."

 

"Đội trưởng Vũ nói đúng, đàn ông phải dám làm, chúng ta tin tưởng anh! Chúng ta muốn ăn, còn muốn phụ nữ nữa!"

 

"Đúng vậy, ai dám cản chúng ta, chúng ta sẽ giết kẻ đó! Quỳ xuống, tất cả quỳ xuống, nếu không người phụ nữ này sẽ chết!"

 

Mấy người đàn ông luôn bị đè nén dục vọng, trong thời khắc này liền bùng nổ. Bọn họ như một đàn sói đói, không có chút lý trí nào nữa cả. Nếu không phải Hoàng Long vừa rồi rất hung tàn thì những người này đã xông lại rồi.

 

"Có nghe thấy không? Ha ha, nhóc con, quỳ xuống xin lỗi ngay, nếu không ông sẽ dùng dao găm khắc lên khuôn mặt nhỏ nhắn này đó!"

 

Vũ Đức vừa nói vừa lay động con dao trên tay, lại một vệt máu nữa xuất hiện. Màu đỏ chói mắt chảy trên da thịt tuyết trắng cũng giống như con giun, quanh co lòng vòng, cực kỳ dữ tợn.

 

"Không được làm vậy, tôi quỳ ngay đây!"

 

Hoàng Long nói xong thì quỳ xuống không do dự chút nào. Đỗ Giai Tuệ thấy vậy thì cảm thấy ngực mình khó chịu, giống như sắp nổ vậy.

 

“Sĩ khả sát, bất khả nhục” - Rính tình của Hoàng Long rất kiên cường, sát phạt quả quyết, là một người đàn ông không thể nhận áp bức và lăng nhục. Thế mà bây giờ, người đàn ông cứng rắn này lại vì mình mà quỳ xuống... Đỗ Giai Tuệ có thể cảm nhận được sự nhục nhã ê chề của Hoàng Long, cô rất hối hận vì sự ngu xuẩn của mình, cứ như vậy đã bị Vũ Đức lừa gạt. Tự nhiên, một luồng khí tức ngang ngược từ não cô truyền ra, dọc theo mạch máu, gân mạch, xương tủy, thậm chí truyền tới cả lông tóc của Đỗ Giai Tuệ.

 

“Ầm!” Một tiếng chấn động kỳ dị truyền tới!

 

Lấy Đỗ Giai Tuệ làm trung tâm, bán kính ba mét xung quanh đó tất cả sinh vật cảm thấy cả người bị ép lại, một luồng cảm giác áp bức kỳ dị bao phủ xung quanh tất cả rồi lại thu về.

 

"Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!"

 

 

Vũ Đức còn không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra thì có một hồi tiếng ma sát kỳ dị truyền tới. Vũ Đức vô thức nhìn Đỗ Giai Tuệ trước người mình, chỉ thấy người phụ nữ này đang run rẩy theo một quy luật đặc biệt. Sau đó, trên da của Đỗ Giai Tuệ xuất hiện từng đóa từng đóa "Hoa".

 

Đúng vậy, là hoa!

 

Trước mắt bao nhiêu người, làn da non mềm của Đỗ Giai Tuệ chầm chậm biến thành làn da như của thằn lằn, cả người bị một lớp vẩy đặc biệt bao phủ. Mà những lớp vẩy này khi cơ thể của Đỗ Giai Tuệ run rẩy cũng thay đổi, tổ hợp và biến hoa không ngừng, tạo ra những màu sắc khác nhau, chợt nhìn lại thì nó như những bông hoa sặc sỡ nở rộ toàn thân cô vậy, vừa xinh đẹp lại vừa kỳ dị.

 

"A... Quái vật! Cô ta là quái vật! Thả tao ra, buông ra!"

 

Kẻ phản ứng nhanh nhất lại là Vũ Đức, hắn ta cảm thấy cơ thể mình đang ôm lại biến lạnh, tay đau nhói như bị thứ gì đâm vậy, thế nên hắn ta kêu thảm, dùng sức hất Đỗ Giai Tuệ ra. Thế nhưng Vũ Đức hất thế nào, thậm chí dùng chân muốn đẩy cô ra vậy mà Đỗ Giai Tuệ giống như là một viên nam châm lớn vậy, vẫn dính chặt lấy Vũ Đức, mặc cho Vũ Đức dùng sức như thế nào thì hai người vẫn dính lại với nhau.

 

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, chuyện thay đổi đã vượt qua sức tưởng tượng của mọi người. Đương nhiên, nếu Thượng Ất ở đây thì hắn sẽ chỉ kinh ngạc, bởi vì xung quanh người Đỗ Giai Tuệ xuất hiện một vầng sáng màu xanh rất dày. Trong cơ thể của Đỗ Giai Tuệ có một loại gen viễn cổ nào đó đang nhanh chóng sửa lại kết cấu cơ thể của Đỗ Giai Tuệ.

 

Gen đang tổ hợp lại, cơ thể đang được tăng cường, mạng sống bị uy hiếp nên kích thích năng lực tiến hóa... Bởi vì mạng sống bị uy hiếp nên chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Đỗ Giai Tuệ đã hoàn thành lần tự tiến hóa đầu tiên của mình, cũng kích hoạt lên năng lực biến dị có thể giải quyết tình trạng hiện giờ - Vảy giả lập!

 

 

0.12339 sec| 2416.75 kb