Thôn trưởng đi ngang qua, đứng bên ngoài lớp học nghe, đáy mắt hiện lên hoài niệm. Đã từng, hắn ta cũng tràn ngập chí hướng lớn như vậy, cho rằng mình sẽ nổi bật, làm quan lớn.
Đối với việc Trần Bảo Âm không đi dạy mà để Cố Đình Viễn thay thế, trong lòng thôn trưởng chỉ có tán thưởng. Cô nương Trần gia này là toàn tâm toàn ý vì bọn trẻ trong thôn!
Trưa hôm sau, Cố Đình Viễn ở bên ngoài học đường chờ Trần Bảo Âm tan học.
"Cố tiên sinh." Những đứa trẻ đi ngang qua, nhao nhao hành lễ với hắn.
Cố Đình Viễn trả lễ, đợi sau khi bọn nhỏ đều đi về hết mới nhìn về phía Trần Bảo Âm, nói: "Hôm qua ta giảng khoa cử cho bọn họ, còn chưa nói xong. Chiều nay, ta có thể tiếp tục không?"
Trần Bảo Âm nhướng mày. Nàng đã nghe bọn nhỏ nói, muốn Cố tiên sinh nói tiếp cho bọn họ nghe.
"Có thể." Nàng gật đầu.
Cấp cho bọn trẻ một cái nhìn sâu sắc, tại sao lại không chứ? Những chuyện này, nàng chỉ biết một chút, còn kém xa so với một học giả hàng thật giá thật như Cố Đình Viễn.
"Vậy, có thể mời Trần tiểu thư ở cùng tỷ tỷ ta nửa ngày không?" Cố Đình Viễn chắp tay, khẩn cầu nói.
Trần Bảo Âm liếc hắn một cái, không lên tiếng mà quay đầu rời đi.
Là bởi vì Cố tỷ tỷ hào phóng thuận lợi làm cho người kính trọng nên nàng mới đi, cũng không phải là bởi vì hắn cầu nàng.
Buổi chiều, sau khi ngủ trưa dậy, Trần Bảo Âm vẫn đưa Lan Lan và Kim Lai đến học đường trước, xác nhận Cố Đình Viễn vào vị trí thì mới xoay người rời đi.
Nàng đi nói chuyện với Cố Thư Dung, Cố Thư Dung cực kỳ vui mừng, bưng nước sơn tra đến tiếp đãi nàng. Ngoài ra, còn có một đĩa bánh hạnh nhân đậu phộng: "Mới làm vào buổi sáng, muội nếm thử đi."
Trần Bảo Âm lập tức cầm lấy một miếng, cắn một cái, thán phục nói: "Cố tỷ tỷ, tỷ thật đảm đang, cái gì cũng biết."
Ánh mắt Cố Thư Dung chợt lóe, lấy đâu ra là nàng ấy cái gì cũng biết, là A Viễn cái gì cũng biết. Nhưng lúc này lại không dễ nhắc tới, nếu không nhắc tới A Viễn, hai cô nương gia các nàng, nói gì cũng thoải mái. Nhắc đến hắn, sẽ khó nói chuyện.
"Muội thích ăn vậy cứ thường xuyên đến." Nàng ấy cười.
Trần Bảo Âm gật đầu: "Vâng."
Nói là nói như vậy nhưng Trần Bảo Âm không có nhiều thời gian. Nàng phải dạy trẻ em đọc sách, mười ngày chỉ được nghỉ một ngày, cũng không chắc chắn có chuyện gì.
Chỉ là, Cố tỷ tỷ là người tốt, nàng rảnh rỗi sẽ đồng ý tới đây ngồi nói chuyện một chút.
Sau đó, Cố Đình Viễn không nhắc tới việc đến lớp thay. Nhắc lại, nàng cũng sẽ không đồng ý. Một lần hai lần còn nói qua nhưng nhiều lần thì lại không giống như vậy.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Trần Bảo Âm trở lại thôn Trần gia đã là cuối thu, trước mắt đã là mùa đông giá rét. Chưa đầy một tháng nữa là đến Tết.
Tối hôm đó, cả gia đình ăn cơm xong, dỗ dành các con ngủ rồi ngồi quanh bàn đếm tiền.
"Đếm nhanh đi, hôm nay kiếm được bao nhiêu?" Trần Nhị Lang kích động nhìn chằm chằm một chồng đồng tiền ở giữa bàn.
Từ trước đến nay Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà luôn bình tĩnh, giờ phút này cũng tràn đầy chờ mong nhìn ngọn núi nhỏ trên bàn cao hơn bình thường rất nhiều.
"Hôm nay bán thêm hai cái móng giò." Trần Đại Lang không nhịn được nói.
Ngoài mì nước, gia đình còn bán thức ăn nấu chín. Có người ăn móng giò trong canh có vị ngon, có thể mua nửa cái hoặc một toàn bộ móng giò mang đi.
Trần Bảo Âm đã quen kéo tiền xu, tinh mắt nhanh tay, rất nhanh đếm xong nói: "676 văn tiền."
"Oa!"
Cả gia đình không khỏi xúc động.
"Trừ đi chi phí thì sao?" Tôn Ngũ Nương lanh mồm lanh miệng hỏi.
Trần Bảo Âm tính nhẩm ở trong lòng một lần, chi phí 57 bát mì, chi phí hai cái móng giò, rất nhanh nói: "319 văn tiền."
"Oa!"
Cả nhà đều không nhịn được mà kêu lên. Hơn 300 văn tiền! Trời ơi, đây là kiếm được trong một ngày! Chỉ một ngày!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo