"Sao ngươi lại tới đây?" Đỗ Kim Hoa đi ra, đứng trước mặt, lông mày nhíu lại dò xét hắn từ trên xuống dưới.
Mấy ngày rồi không thấy hắn.
Lúc trước còn ghét bỏ hắn tới quá thường xuyên, mấy ngày này lại không thấy tới nữa.
Nghĩ đến việc hắn nhờ bà mối Trần làm mai mối, trong lòng Đỗ Kim Hoa lúc đó đã do dự, cảm thấy Bảo Nha gả cho hắn sẽ chịu thiệt thòi. Hôm nay nhìn lại hắn, vóc dáng gầy gò, tính tình có phần nhu nhược, trong lòng bà cảm thấy nguội lạnh.
Bộ dạng hắn như thế này, làm sao có thể bảo vệ Bảo Nha? Nhìn cái người kia, người đến từ kinh thành, xem qua đã biết không dễ đụng vào, một quyền đã có thể đánh bay Cố Đình Viễn. Thân hắn còn chưa lo xong, sao có thể bảo vệ Bảo Nha được?
"Vãn bối tới tặng đồ cho Trần tiểu thư." Không biết vì sao, mẹ chồng có vẻ tâm tình sa sút, Cố Đình Viễn ngập ngừng hỏi: "Đại nương, vãn bối thấy hình như người đang có chuyện phiền lòng thì phải?"
Còn không phiền sao? Đỗ Kim Hoa trong lòng tự nhủ. Bà nhướng mi hỏi: "Ngươi đến tặng cái gì?"
Cố Đình Viễn thấy nhạc mẫu không muốn nói, cũng không dám hỏi thêm gì nữa, gỡ rương sách xuống, từ trong đó lấy ra hai cái túi giấy, cầm trong tay đưa tới: "Một túi là điểm tâm, bánh hoa quế và đậu vàng, là cho Trần tiểu thư. Túi còn lại là mơ chua và đường phèn, là cho đại nương."
Đỗ Kim Hoa đang định đưa tay nhận, nghe vậy dừng lại: "Cái gì? Cho ta?"
"Vâng." Cố Đình Viễn đáp: "Mùa thu khô hanh, người lấy mơ chua và đường phèn đun nước uống, có thể trừ khô, thanh miệng, nhuận phổi."
Cái này... Đỗ Kim Hoa mím môi, có chút không thoải mái. Thư sinh này cũng thật cẩn thận.
Đưa tay cũng không thể đánh khuôn mặt tươi cười, thư sinh muốn lấy lòng, Đỗ Kim Hoa không thể làm bộ mặt ủ rũ, ánh mắt dịu dàng hơn, nói: "Ngươi thật có lòng."
Chưa nói tới mơ chua, đường phèn rất đắt. Một túi nhỏ này cũng tốn rất nhiều tiền.
"Không có gì." Cố Đình Viễn cười cười, tựa như trong lúc lơ đãng thuận miệng nói ra: "Vãn bối chỉ là vẽ cho người ta một bức tranh, đối phương liền thưởng cho vãn bối năm lượng bạc xem như thù lao."
Cái gì? Đỗ Kim Hoa trợn to hai mắt, bất giác cao giọng nói: "Ngươi lặp lại lần nữa!"
Cố Đình Viễn vẫn mỉm cười, nụ cười rộng hơn hai phần: "Đó là một vị viên ngoại trên trấn, ông ấy mời vãn bối vẽ một bức chân dung của lão phu nhân trong phủ." Kiếm được tiền, làm sao phải che giấu chứ? Nếu không nói ra, nhạc mẫu làm sao biết hắn có thể nuôi nổi Bảo Âm?
"Sau khi vãn bối vẽ xong, Vương viên ngoại rất hài lòng nên thưởng cho năm lượng tiền thù lao." Nói xong còn bổ sung: "Bánh hoa quế cũng là ông ấy đưa cho vãn bối."
Đỗ Kim Hoa tay run run, ông trời ơi!
Không công bằng, cái này là không công bằng! Bảo Nha của bà dạy dỗ một đám tiểu tử, vất vả cả năm cũng chỉ thu được sáu lượng bạc! Tên thư sinh yếu đuối này, gió thổi cũng bay, chỉ vẽ một bức tranh đã được trả năm lượng bạc sao?
Bà mở to mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Ngươi không lừa ta chứ?"
"Không dám, không dám." Cố Đình Viễn vội vàng nói: "Vãn bối không dám lừa gạt đại nương."
Hỏi vậy thôi chứ Đỗ Kim Hoa tin hắn. Dù sao, bà đã từng nhìn thấy bữa tranh hoa mẫu đơn mà Cố Đình Viễn vẽ cho nữ nhi bà, chúng thực sự rất đẹp.
Năm lượng! Năm lượng! Ánh mắt bà trở nên yêu thích hẳn lên, bắt đầu cảm thấy mặc dù hắn có chút yếu đuối, còn chưa có công danh, nhưng cũng không phải không thích hợp. Hắn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, để hắn vẽ thêm vài bức tranh, chẳng phải cũng đủ thuê gia nhân phục vụ Bảo Nha à?
Kể cả là hắn cả đời không đậu cử nhân, cũng chẳng vấn đề gì. Đỗ Kim Hoa chỉ muốn Bảo Nha có cuộc sống tốt hơn sau khi kết hôn. Những thứ khác không quan trọng.
"Đại nương, Trần tiểu thư có đây không?" Thấy nhạc mẫu nhìn mình bằng ánh mắt ân cần, Cố Đình Viễn lấy hết dũng khí hỏi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo