Bà ta khen ngợi Cố Đình Viễn xong, lại quay sang khen ngợi Cố Thư Dung. Khỏi phải nói đại cô tỷ này giỏi cỡ nào, tốt bụng thật thà, hàng xóm ai cũng khen là người hiền lành, tỉ mỉ, bị nhà chồng làm lỡ dỡ khiến người ta phải thương xót. Khi Cố Đình Viễn thành thân, nàng ấy nhất định sẽ gả đi, khi đó Bảo Nha và Cố Đình Viễn sẽ sống cùng nhau, đảm bảo trong mật thêm dầu, ngọt ngào ân ái.
Đỗ Kim Hoa nghĩ, nếu Cố Đình Viễn biết cách mua thức ăn, chẳng lẽ còn có thể giặt quần áo, nấu ăn sao? Hắn là một thư sinh, bình thường phải đọc sách, các công việc thường ngày như giặt giũ, nấu nướng, quét dọn chẳng phải đều là Bảo Nha phải làm sao?
Vừa nghĩ đến đó, bà cảm thấy Bảo Nha mà gả đi sẽ chịu thua thiệt. Ở nhà, Bảo Nha không có nhiều quần áo, lại luôn sạch sẽ, đều là hai tẩu tẩu giặt cho nàng, đại tẩu còn giành phần giặt. Nấu cơm nàng cũng không cần động tay, bà và đại tẩu nàng làm hết. Về phần quét dọn lau chùi và những việc khác, Lan Lan đều có thể lo liệu, Bảo Nha càng không cần làm.
KHÔNG ĐƯỢC.
Chuyện này dứt khoát không được.
Hai phần tán thành trong lòng Đỗ Kim Hoa dần dần biến mất. Ngay cả khi Cố Đình Viễn có ngoại hình ưa nhìn, người cũng ôn nhu, tốt bụng, nhưng việc Bảo Nha gả cho hắn, cũng không phải sẽ được hưởng phúc.
Trừ khi hắn thi đậu cử nhân, làm quan, trong nhà nuôi nổi nô bộc. Đến lúc đó, bà mới có thể cân nhắc lại.
Bà mối Trần uống hai bát trà, nói đến miệng khô, cũng không nhìn thấy nụ cười nào trên mặt Đỗ Kim Hoa. Bà ta có chút thất bại, có chút không phục, càng nổi háo thắng muốn mai mối thành công hôn sự này.
"Không còn sớm nữa, thứ lỗi không tiễn." Đỗ Kim Hoa nghe Trần bà mối nói đi nói lại, không có gì chuyện gì mới mẻ nữa, liền bắt đầu đuổi khách.
Bà mối Trần đứng dậy, vẫn nói: "Đây thật sự là một mối hôn sự tốt, trăm dặm khó tìm. Người bình thường thì ta không nói, chỉ là Bảo Nha thật sự là một cô nương tốt, cho nên ta mới tranh thủ thời gian tới nói. Đại muội tử, chúng ta nên suy nghĩ cân nhắc kỹ, không thể trì hoãn tương lai của nữ nhi mình!"
Đỗ Kim Hoa trên mặt lộ ra nụ cười nói: "Được, để ta suy nghĩ một chút."
Đây không phải là một lời từ chối dứt khoát, bà mối Trần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cố gia nói nếu bà ta mai mối thành công hôn sự này, nhất định hậu tạ trọng thể.
"Được rồi, vậy không cần tiễn." Trần mai mối nói lời từ biệt.
Đỗ Kim Hoa đưa bà ta ra khỏi sân, nhìn người đi xa rồi mới quay lại. Bước vào cổng rào, nhìn đống hỗn độn trong sân, rồi khoảng đất trống bên cạnh ngôi nhà phía đông, cảm thấy trong lòng buồn bã.
Phòng của Bảo Nha còn chưa xây xong, người ta đã muốn tới cưới nàng đi.
Thật không nỡ.
Thật không nỡ a.
Có phải ông trời đã an bài một gia đình tốt cho Bảo Nha? Nếu vậy, bà vẫn vui trong lòng. Có nước chảy ra từ đôi mắt, bà lặng lẽ lau đi không cho ai nhìn thấy.
Tiễn bà mối Trần đi chưa bao lâu, anh trai Trần Hữu Lương cũng thôn dân đã đến.
"Cả nhà đâu rồi?" Trần Hữu Lương sau khi vào cửa hỏi.
Lúc nãy họ đã đến rồi nhưng trong nhà có khách nên đành ra về, giờ mới quay lại
"Ra ngay đây." Đỗ Kim Hoa nói: "Đại ca, Tứ thúc, có chuyện gì sao?"
Người trong thôn cũng họ Trần, theo bối phận, họ phải gọi ông một tiếng Tứ thúc.
Tứ thúc ngồi xuống: " Trần Hữu Phúc đâu?"
"Trần Hữu Phúc!" Đỗ Kim Hoa đi tới cửa, hét lên hết sức.
Trần Hữu Phúc đang bận làm việc, không thấy có người tới, nghe thấy thê tử gọi mình, liền vứt bỏ bùn đất trên tay, đi trở về: "Cái gì vậy?" Sau khi vào phòng, vội vàng chào hỏi: "Tứ thúc, đại ca."
"Sao mọi người lại tới đây?" Ông vươn tay, rửa sạch bùn đất trong nước mà Đỗ Kim Hoa đưa cho, dời ghế gỗ tới ngồi xuống.
Tứ thúc nói: "Có công chuyện."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo