"Cô không sợ tôi chút nào à?" Vương Khinh nhìn chăm chú vào cô: "Có người nói tôi là kẻ điên đấy."

    Lạc Di cũng cảm thấy thật kỳ quái, cô không cảm nhận được một chút ác cảm nào từ trên người bà ấy, rõ ràng đây là mẹ ruột của Vương Ngữ Thần, có đủ lập trường để trả thù thay cho con gái.

    Cho dù đứa con gái này tội ác tày trời.

    Đầu óc cô vận chuyển nhanh chóng, nhưng trên mặt không để lộ ra, còn cười thân thiện đáng yêu: "Mỹ nhân như ngọc phiên nhược hồng*, tôi thích người xinh đẹp."

    (*Một câu thơ trong đoạn tóm tắt bài "Lạc Thần Phú" của Tào Thực.)

    Ba câu nịnh rõ ràng, trong lòng Vương Khinh không biết nên có cảm giác như thế nào.

    Thích? Đó là không có khả năng. Nhưng chán ghét? Hình như cũng không có.

    "Cô đang tự khen mình đấy à? Hai chúng ta có vài nét giống nhau."

    Ngô Tiểu Thanh sinh ra cảm giác nguy cơ, ôm cổ Lạc Di nói: "Con gái tôi giống tôi nhất."

    Không liên quan gì đến người khác, cho nên đừng tới ăn vạ, cảm ơn.

    Lạc Di bị ôm rất chặt nên không được thoải mái lắm, nhưng lại không giãy ra, ngược lại còn cười an ủi bà: "Đúng đúng, ai cũng nói như vậy, mẹ là đại tiên nữ xinh đẹp nên mới sinh ra một tiểu tiên nữ."

    Ngô Tiểu Thanh đỏ mặt, cảm thấy mình còn không hiểu chuyện bằng một đứa bé, cần con gái an ủi mình.

    Tòa tứ hợp viện ba sân ở đường vành đai 2 là nhà cũ của nhà họ Vương, cũng là chỗ ở của lão tướng quân Vương.

    Ngoài cửa canh phòng nghiêm ngặt khiến Ngô Tiểu Thanh không khỏi thấy căng thẳng.

    Lạc Di thấy thế thì kéo nhẹ tay bà, thong thả đi về phía trước: "Mẹ ơi, buổi tối nấu món gì ngon đây?"

    "Con muốn ăn gì?" Ngô Tiểu Thanh không dám nhìn lung tung nên dồn hết sự chú ý lên người con gái.

    Lạc Di cười tủm tỉm nói: "Chúng ta đi ăn vịt quay đi, thịt vịt ăn cùng với tương hành bánh cuốn, xương vịt hầm canh ăn, mới nghĩ thôi đã thấy thèm rồi."

    "Được."

    Lạc Di lại nhìn đông nhìn tây, tòa nhà này có trồng một vườn rau nhỏ, rất bình dân: "Mua thêm một trái dưa hấu, Tiểu Nhiên nói muốn ăn."

    "Không phải là con muốn ăn à?"

    "Thì cũng muốn ăn."

    Cảm xúc của của Ngô Tiểu Thanh dần dần ổn định lại, không sợ như ban đầu nữa.

    "Cha, con dẫn người tới rồi."

    Lão tướng quân Vương đã lớn tuổi lắm rồi, đầu đầy tóc bạc, trên mặt có một vết sẹo từ dao rất sâu nên trông có vẻ rất dữ tợn, khí thế mạnh mẽ.

    Ông ấy nhìn chằm chằm Ngô Tiểu Thanh, im lặng, vẫn mãi im lặng, không biết là đang nghĩ gì.

    Trong lòng Ngô Tiểu Thanh sợ hãi, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, lòng thấp tha thấp thỏm như thùng nước treo giữa không trung.

    Lạc Di thấy thế thì mím môi đứng ra chắn trước mặt mẹ.

    Nụ cười của cô vừa đẹp và xán lạn: "Chào ngài, lão tướng quân Vương, cháu là Lạc Di, đây là mẹ cháu, bà Ngô Tiểu Thanh, xin hỏi ngài tìm chúng cháu đến có chuyện gì không?"

    Lão tướng quân Vương không làm gì cũng có vẻ uy nghiêm, trên người loáng thoáng có sát khí: "Tôi biết cháu, tôi từng điều tra về cháu."

    Vừa trừng mắt lên, bầu không khí trong nhà lập tức căng thẳng.

    Lạc Di cứ như không cảm giác được, vẫn cười ngọt ngào: " Vâng, cháu cũng biết ngài, cũng tìm hiểu về ngài."

    Phản ứng này đúng là hay, không yếu thế hơn chút nào.

    Lão tướng quân Vương biết rõ khí thế của mình rất mạnh, đám con cháu trong nhà còn không dám ngẩng đầu khi đứng trước mặt ông ấy, cũng không dám gần gũi, lại càng không dám đối diện với ông ấy.

    Nhưng cô bé trước mắt thong dong bình tĩnh, còn dám nhìn thẳng vào mắt ông ấy.

    Điều này rất kỳ lạ.

    "Nói xem, cháu tìm hiểu được gì?"

    Vẻ mặt Lạc Di thản nhiên: "Chỉ tìm hiểu được sơ sơ thôi, có hai người vợ và bốn đứa con, ai cũng có thành tựu riêng, năm năm trước ngài về hưu để con trai cả của mình lên làm người nắm quyền."

    Cô nói vài câu với nụ cười nhẹ nhàng, sau đó đổi giọng hỏi ngược lại: "Ngài thì sao? Ngài điều tra được gì về cháu ạ?"

0.23873 sec| 2392.672 kb